+/ Gần 2 năm trước, blog là công cụ để trút mọi thứ thổ tả trong ngày. Rồi có thân yêu, tức là có gì đó rất lạ để quên đi đống thổ tả. Thói quen trút, trút, trút mọi thứ mất dần. Nó chỉ hậm hực đánh dấu sự có mặt bằng 1 kỳ đi công tác của thân yêu.
Tới gần đây thì nó đang trở lại. Đúng, trở lại rồi!
Tớ cũng chẳng biết có ai sẽ thường xuyên theo dõi những con chữ này. Tớ cũng không biết tớ type những điều tớ nghĩ thì sẽ ra sao. Trước tiên là nó giải phóng tớ cái đã.
Tớ rất ân hận vì đã treo cái ảnh ngồi tập đàn. Theo như Chồng Ngố nói thì là "giống một con cún đang buồn". Mà tớ thấy một con cún đang buồn thì không có gram nào gọi là "rất rất đáng yêu" như bạn ấy nói.
+/ Tối qua ngồi bia với xúc xích hun khói. Có 2 đứa thôi. Ngồi có 2 tiếng, rồi lên phòng ngắm nghía 2 cái giá sách.
Tại sao lại thích đọc sách?
Có thể xem là những đối tượng loay hoay không biết làm gì với tuổi trẻ của mình? Ẩn mình trong sách chờ ngày độc lập??
Tóm lại, cuộc đời lại đáng sống! Tại sao ah? vì:"hai đứa bọn mày như 2 đứa bệnh tâm thần ấy. Lúc nào cũng thấy bọn mày chán một cái gì đó, hay tất cả mọi thứ, hoặc đôi khi chẳng là thứ gì. Nhưng rõ ràng là bọn bay chán gì đó".
+/ Tôi á, tôi muốn thoát khỏi cái chốn ngục tù này. Những giấc ngủ gợi lại hình ảnh ông ấy, khiến tôi muốn vomit. Tại sao nó cứ tồn đọng trong kho trí nhớ? Có God mới biết được.
Ông nói ông xin lỗi rồi, "sao con lại như thế?". Muốn vomit.
+/ Lời hứa lúc bình minh
Tuyệt!
+/ Xem
Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
5 nhận xét:
Tớ, Ngọc đây Deli emi ạ! Lâu rồi mới đọc những dòng của cậu, thân thương quá. Nhớ cậu!
hứ, tớ ghét cậu vì cứ thoắt ẩn thoắt hiện :(
Tớ vẫn luôn hiện mà. :D. Chỉ là tớ ko mấy khi lên tiếng.
Luôn nghĩ về cậu đấy Deli ạ!
hè hè, cái clip Canon in D tớ xem rồi đấy.
tức giận, hồi hộp, say mê, thán phục, cuối cùng là suýt té ghế và cười ngặt nghẽo. :DDD
cái đấy gọi là bùn cười dữ tợn luôn á :))
Đăng nhận xét