Everything is illuminated - Mọi thứ được soi tỏ, thêm một tiểu thuyết về Holocaust [Shoah]. Không ít ngạc nhiên khi đây là tác phẩm đầu tay của Jonathan Safran Foer, câu chuyện dựng trên những trang viết chưa hoàn chỉnh của nhân vật nhà văn trẻ người Mỹ cũng tên Jonathan Safran Foer và những bức thư sai ngữ pháp của một thanh niên Ukraina [nên không ít người tự hỏi liệu đây có phải tiểu thuyết dựa trên câu chuyện có thật 🙂 nhà văn rất hay kể chuyện thật, không phải vậy sao]. Khoảng 9 năm trước tôi đọc Tìm bố ở New York [Extremely loud and incredibly close] tưởng đấy là tiểu thuyết đầu tay của tác giả trẻ, hoá ra không
Mọi thứ được soi tỏ có giọng văn và các chi tiết nhiều cố gắng để tạo sự hài hước, dẫu không thể phủ nhận cách thức kể câu chuyện của nhân vật nhà văn trẻ cho ta bầu không khí của gì đấy cổ xưa không tưởng, mới mẻ lạ lẫm; đôi khi, cái hài là cách duy nhất để bày tỏ lòng cảm kích thế giới sặc sỡ, kỳ diệu và cũng kinh khủng, và cũng để hân hoan với sự vĩ đại đến chừng nào của nó. Nhưng nhiều hơn đôi khi, hoá ra lại không phải vậy, cái hài là một cách co ngót lại trước thế giới diệu kỳ và kinh khủng như thể chính thế giới đang co ngót cùng cực. Cách thức hài hước trong Mọi thứ được soi tỏ, làm tôi nhớ đến các tiểu thuyết đã từng đọc như Một mảnh trò đời, Cộng hoà phi lý, Cọp trắng, Nhật ký hoàn toàn có thật của một người Anh Điêng bán thời gian...
tôi rất ấn tượng với cuộc sống, và chuyện tình ở làng Trachimbrod trong Mọi thứ được soi tỏ, suýt chút nữa tôi dùng 2 chữ tình yêu làm tên cho văn bản này, nhưng quá sợ nên... Cuộc sống là khoảng rỗng âm của cái lỗ [giống như độ âm của nơi mà những đứa trẻ chui ra chào đời] được cắt ra từ rắn đặc vĩnh cửu, và nó quý giá không phải như những từ ngữ đã thành vô nghĩa sáo rỗng mô tả định hình nó. Nó như hơi thở cuối của nạn nhân đang chết chìm. Cái lỗ không hề rỗng; sự rỗng tồn tại quanh nó; nó chỉ tĩnh lặng, quá nhiều tĩnh lặng và sự tĩnh lặng giúp mọi thứ chung quanh nó cầm cự được vì có không gian để mà làm đầy. Trong đấy, tình yêu hay liệu có phải tình yêu không, đều có thể không thành, còn các cuộc chiến, thảm hoạ thì có, dễ thành. Bởi mọi tình yêu đều được chạm khắc từ mất mát và chúng ta học sống trong và trưởng thành qua tình yêu ấy. Tồn tại những người trong đấy không khao khát hạnh phúc, không cần hạnh phúc để sống; họ cần sầu thảm, cách duy nhất để họ có thể sống được là phải sầu thảm, muốn được đau buồn; bởi chính như vậy họ được sống lại trong hạnh phúc trong từng được yêu và ý nghĩ không ai từng hạnh phúc như mình. Nên họ mơ; ký ức. sự mô phỏng. giấc mơ; thức tỉnh là gì nếu không diễn giải được những giấc mơ; mơ là gì nếu không diễn giải được sự thức tỉnh
ps. độ tuần nay tự nhiên tôi rơi vào suy nghĩ, không phải mình già thật rồi với những thứ vít nặng treo trên sợi tóc [tóc rụng nhiều quá mà], mà là, sao mình non trẻ trước thế giới già cỗi làm vậy, đây là dịch bệnh diện rộng đầu tiên mình biết trong đời, hay là, khi nghĩ về một thế giới từng tồn tại ranh giới jewish/human như fault line bỗng thấy thật không tưởng, như gì đó bất khả
everything is illuminated có phim lâu rồi, may quá với sở thích xem phim hành động kinh dị các thứ, tôi không vấp phải bộ phim trong mấy năm qua, nhờ thế việc đọc được bảo toàn. Tôi thực sự không thích xem một phim chuyển thể từ những gì tôi đã thông qua ngôn ngữ văn chương, nói không thẳng thừng nếu nó có sản phẩm ngôn ngữ điện ảnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét