Lưu Diệu Vân , bạn thấy mình đang ngập trong làn sóng Linglei . Nét thân quen của Vệ Tuệ , Sơn Táp , Tào Đình ... Cô viết khá khỏe nhưng tớ chỉ post những mẩu truyện chớp mà tớ thấy hay . Nói cho thành thật thì những sáng tác của cô không làm tớ liên tưởng tới Đỗ Hoàng Diệu của Bóng Đè , thì tớ giữ để đọc , để chia cho mọi người .
------------------------- . ----------------------
Truyện cổ tích nữ quyền
Một người đàn bà tuyệt hảo phải có đôi mắt nâu to tròn của Belle, dòng suối tóc óng ả mượt mà của Jasmine, đôi môi đỏ mọng bé xíu của Snow White, thân hình quyến rũ uyển chuyển của Aurora, lòng nhân hậu của Cinderella, nét hồn nhiên ngây thơ của Ariel, và cá tính mạnh mẽ độc lập của Mulan.
Và kẻ đang chiếm hữu người đàn bà tuyệt hảo đó là …một con chuột*.
----------------- . -----------------
Belle: nhân vật nữ trong truyện cổ tích Giai Nhân và Quái Vật
Jasmine: nhân vật nữ trong truyện cổ tích Aladin và Cây Đèn Thần
Snow White: nhân vật nữ trong truyện cổ tích Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn
Aurora: nhân vật nữ trong truyện cổ tích Người Đẹp Ngủ Trong Rừng
Cinderella: nhân vật nữ trong truyện cổ tích Cô Bé Lọ Lem
Ariel: nhân vật nữ trong truyện cổ tích Nàng Tiên Cá
Mulan: nhân vật nữ trong truyện cổ tích Mộc Quế Anh
*Những truyện cổ tích kể trên là sản phẩm độc quyền của hãng phim hoạt hình Walt Disney mà chuột Mickey là hình tượng chính.
Điện Thư Giáng Sinh Vợ Gởi Chồng
Anh yêu của em, Đây là mùa giáng sinh đầu tiên của hai ta từ lúc anh gặp em ở cửa hàng đồ điện và quả quyết em sẽ phải về sống với anh. Em đã có vô số những khoảnh khắc hạnh phúc dù vẫn chưa thích ứng được với hoàn cảnh xung quanh. Nhiều điều trong thế giới của anh trái ngược hoàn toàn so với kho dữ liệu kiến thức của em. Mọi người cho rằng ông già Santa, hay tặng quà cho các em bé vào dịp giáng sinh, là ác quỷ Satan trá hình hòng dụ dỗ trẻ nhỏ hư hỏng bằng sự nuông chiều thái quá. Bây giờ người ta không trân trọng miệt mài sáng tác bằng bút mực trong không gian yên tĩnh riêng biệt mà họ viết văn-xuất-bản bằng điện thoại di động ở mọi nơi chốn đông đúc. Còn có những phát minh làm em phải giật mình phát tín hiệu bất an khẩn: bao cao su biết phát tiếng nhạc những lúc ân ái, nhẫn cưới làm bằng tủy xương nuôi trong phòng thí nghiệm của đôi uyên ương, quần áo lót tự làm sạch bằng phân tử nano, những trang sách in trên bánh tráng để người đọc có thể thưởng thức tác phẩm bằng mắt và miệng. Quả thật, thời đại anh đang sống thật kỳ lạ, anh yêu à. Năm nay, em nguyện sẽ càng yêu thương anh hơn năm trước. Sẽ rộng lòng bao dung hơn mỗi khi anh quên ký giấy gia hạn hợp đồng bảo trì cho em. Nhưng anh yêu hãy hứa, đừng bao giờ quên sạc điện em trước khi đi làm nhé. Thương anh mãi mãi! Phiên bản cổ điển đáng yêu nhất của anh,
Beta XOXO
Tài liệu nghiên cứu sức ảnh hưởng của phụ nữ
Câu đề nghiên cứu: Nhân loại sẽ ra sao nếu phụ nữ trị vì thế giới?
Câu trả lời của đàn ông: “Lúc ấy nhân loại sẽ trở về với chế độ nô lệ. Có nhiều hình thức nô lệ và nô lệ tình dục là một.”
Câu trả lời của đàn bà: “Khi ấy mọi xung đột mâu thuẫn đều được giải quyết một cách hòa nhã. Có nhiều giải pháp và mỹ nhân kế là một.”
Phối hợp hai đáp án và đưa đến kết luận: Nếu phụ nữ trị vì thế giới, nhân loại sẽ không cần đến vũ khí hạt nhân và súng đạn. Xác chết loang máu tươi sẽ không còn là cảnh tượng thường hằng.
Quyền Lợi Nhân Sinh
Người ta có quyền phản bội. Người ta có quyền thay đổi. Người ta có quyền phạm lỗi. Người ta có quyền thú tội. Người ta có quyền viện lý. Người ta có quyền biện hộ. Người ta có quyền van xin tha thứ. Người ta có quyền cao ngạo. Người ta có quyền khát khao. Người ta có quyền đòi hỏi. Người ta có quyền dâng hiến. Người ta có quyền tự nguyện. Người ta có quyền làm tình với nhiều người đàn bà có chủ khác nhau trong lúc tay đang đeo nhẫn. Người ta có quyền khiến người bên cạnh đau lòng. Người ta có quyền tước đoạt lòng tin tưởng. Người ta có quyền yêu một người khác, một người khác nữa, và thêm một người khác nữa.
Nhưng người ta không có quyền tiếp tục lừa dối nhau.
Sự Thông Thái Ngây Ngô
Yvonne chỉ mới bắt đầu tập đi trong khi người ta đang chạy và đã đạt được nhiều thành tựu đáng kể. Yvonne chỉ mới bập bẹ bài học vở lòng trong khi người ta đã thuộc làu triết lý sống. Yvonne chỉ mới thoáng nhìn vào ngôi nhà trong khi người ta đã tung hoành khuấy động hết cả căn phòng. Yvonne chỉ mới bắt đầu khám phá chính mình khi người ta đã phơi bày từng phân vuông da thịt. Yvonne vừa biết hy sinh trong khi người ta đã thành thạo lối yêu toan tính. Yvonne chỉ mới kiềm chế được đam mê trong khi người ta đã nhiều lần đắm đuối buông thả. Yvonne vừa kết bạn với thật thà trong khi người ta đã ăn nằm cùng dối trá.
Yvonne chỉ vừa biết khóc giả biệt niềm hy vọng của mình.
Và của chị.
Yvonne vừa mới đến và người ta đã sắp ra đi.
Đêm Giáng Sinh
Anh đựng cây thông xanh thơm mùi tuyết gần cửa sổ. Cô mắc lên nhánh lá kim những xâu chuông ánh bạc lóng lánh. Cô thắp lên một ngọn nến trắng. Anh bật sáng ngọn lửa ấm trong lò sưởi. Cô tỉ mỉ buộc ruy băng đỏ chung quanh chiếc hộp vuông. Anh loay hoay trưng bày những gói quà sặc sỡ. Cô trút cởi áo quần, ôm chiếc khăn bông vào phòng tắm. Anh để hơi nóng chảy tràn trong bồn nước. Cô choàng áo ngủ màu ngà có những đường viền đăng ten tím. Anh xỏ vội đôi bít tất bằng len. Cô bỏ đĩa hát Jim Brickman vào máy phát nhạc. Anh tràn ngập tiếng dương cầm trong tâm trí. Cô nằm nghiêng trên tấm thảm với cốc chocolate trước mặt. Anh trầm tĩnh nơi ghế sofa với ly rượu vang trong tay. Cô ôm chặt cuốn sách vào lồng ngực và nhắm mắt. Anh hôn lên đôi má thơm mùi sữa trẻ nhỏ.
Cô nhấc ống điện thoại. Anh nhẹ nhàng bấm số. Âm thanh dội lại những tín hiệu bận bịu. Cô thở dài gác máy. Anh tiếc nuối buông dây. Họ cùng thì thầm lời chúc giáng sinh an lành cho nhau. Lúc ấy, đồng hồ điểm đúng mười hai giờ.
Anh ở New York và cô ở Melbourne.
Còn năm phút nữa
19.01.2007
Hôm qua các khoa học gia loan tin sẽ đẩy Đồng Hồ Ngày Tận Thế lên thêm 2 phút. Bây giờ là 11:55 PM. Thời khắc hai chiếc kim lớn nhỏ gặp nhau là kỳ hạn cuối.
Hãy cứ thong thả. Chúng ta còn đến 5 phút trước khi tận mắt chứng kiến cảnh tưởng 50 quả bom nguyên tử tiêu diệt 200 triệu người trong vòng 30 giây. Chúng ta còn những 5 phút để nhận biết chúng ta vô cùng may mắn khi được chết vì bệnh ung thư, bệnh sida, bệnh tim, bệnh người già. Cái hạnh phúc được toàn quyền sắp đặt kết cuộc theo ý muốn.
Rồi ta đốt liên tu hồ tận hai gói thuốc lá trong một ngày, quan hê tình dục bừa bãi không dùng bao cao su, gắng tích lũy thật nhiều lượng mỡ đạm mật độ thấp, cầm chừng qua loa với thuốc men, và ngồi kiệt quệ trước trang giấy trắng trong lúc chờ đồng hồ điểm nửa đêm.
Liệu có còn đủ thời gian cho ta viết ra một lời xin lỗi?
Bản tánh nan di
Tôi là người hết sức cả tin. Năm lên sáu, trong một cơn giận dữ vì sự ngỗ nghịch thái quá của tôi, mẹ đã thở than: “Biết vậy tao đập vỡ mày khi mày còn là quả trứng.” Tôi răm rắp tin rằng mình được mẹ sanh ra từ nách. Sáng nào tôi cũng thấy bà ngoại rón rén nhấc nhẹ đôi cánh gà mái đón từng quả trứng còn nóng hơi ấm để làm ốp la điểm tâm cho cả nhà. Mỗi lần bóc trái cây cho tôi ăn sau giờ cơm, vú nuôi luôn dặn đi dặn lại: “Không được nuốt hạt vì cây sẽ mọc đầy trên đầu.” Dĩ nhiên tôi hoàn toàn tin chuyện vú nói là sự thật. Vườn ngô tôi từng giúp ba gieo hạt nay đã lớn cao có trái. Ý tưởng sỡ hữu một khu vườn trái cây trên đỉnh đầu thật thú vị biết bao đối với một đứa trẻ con. Cô bạn tiểu học nói nhỏ vào tai tôi điều hệ trọng nó mới khám phá vào cái lần nghe lỏm chị gái tâm sự với đám bạn soi gương: “Mình sẽ phải làm vợ người con trai đầu tiên chạm vào da thịt mình.” Tôi chợt nhớ lại lúc biểu dương gương mặt học trò có vở sạch chữ đẹp nhất trong tháng, thầy đã vuốt má và vỗ vỗ lên đầu tôi. Suốt nguyên năm học tôi bị ám ảnh bởi nỗi lo sợ phải nấu cơm và giặt giũ quần áo cho thầy giáo suốt đời. Đêm sinh nhật, trong vầng sáng lung linh của hai mươi sáu ngọn nến, anh âu yếm nhìn tôi bằng ánh mắt màu nhật thực và thì thầm “Ái My, anh yêu em vô cùng!” Tôi cũng đã tuyệt đối tin vào lời nói đó mặc dầu tên tôi là Hạnh Nhi.
Bài đọc 666
Sau lần thứ hai mươi sáu bị chồng đánh đập đến nỗi phải vào viện liên tiếp bốn tháng trong một năm, thiếu phụ quyết định xin ly dị. Xóm đạo nhỏ bé nghèo nàn, nhưng giàu ý kiến. Người bảo: “Chắc nó đã phạm điều răn thứ sáu.” Người xào xáo: “Chắc nó hỗn láo nên mới bị trừng phạt. Đáng lắm!” Mục sư phán một câu chắc nịch: “Điều gì thiên chúa đã kết hợp thì loài người không được phân chia.”
Thời gian trôi qua, người trong xóm lần lượt chết đi và không một ai trong số họ được chúa mở cửa đón vào thiên đàng - trừ người thiếu phụ.
Chiến tranh quanh bàn cơm tối
Cả nhà căng thẳng tranh cãi về định nghĩa của từ chiến tranh.
Bố lý luận: Chiến tranh là kết hợp giữa hai từ giao tranh và chiến đấu. Khi hai hoặc nhiều phe bất đồng ý kiến, họ giải quyết đối lập bằng cách đánh nhau tơi tả đến máu chảy đầu rơi.
Mẹ không đồng ý: Chiến tranh xảy ra khi hai phe đòi tranh giành sự chiến thắng. Không phải cuộc chiến nào cũng đến hồi giao tranh súng đạn. Ví dụ như chiến tranh lạnh - chỉ thiên về sức ép tâm lý.
Em gái tám tuổi lắc đầu nguầy nguậy: Mommy, no one ever fries lime. Sao mẹ đem chanh đi chiên?
Dĩ nhiên tôi là kẻ an nhàn no đủ vì tôi không tham dự phần tranh luận .
Trang Giấy Và Lọ Mực
Không biết từ lúc nào anh lọ mực hiển nhiên trở thành bạn tri kỷ của cô trang giấy. Khi buồn bã cũng như lúc hoan hỉ, lọ mực xuyên qua cây bút trút tâm sự lên khuôn giấy. Ngược lại, mỗi khi trang giấy đầy ắp những trăn trở không thể biểu đạt thành lời, lọ mực luôn sẳn lòng lắng nghe và chia sẻ. Họ không rời nhau nửa bước, cùng sống chung trên chiếc bàn gỗ mại châu cũ kỹ thuộc về một nhà văn tài hoa lừng lẫy. Sáng sáng, họ hòa nhập cùng ánh nắng lung linh nhảy múa theo điệu nhạc của những chú chim bên ngoài khung cửa sổ. Tối đến, nhà văn đưa họ vào thế giới huyền bí đầy say mê của ông ta. Đời sống cứ thế êm đềm trôi, ung dung và thanh thản. Nhưng sâu tận trong đáy lòng, cả hai đều nhận ra một khoảng trống loang rộng không rõ, một cái gì đó chưa trọn vẹn. Họ rủ nhau tìm kiếm điều đang thiếu.
Lọ mực và trang giấy lang thang vô định vì chính họ cũng không biết hình dáng vật muốn tìm. Nhưng cả hai không nản chí, vẫn tiếp tục cuộc hành trình bằng lòng tin mãnh liệt. Đôi bạn hồn đã cùng trải nhiều rủi ro nguy hiểm. Lúc ngang qua sa mạc cháy bỏng, trang giấy phơi mình gánh chịu ánh nắng gay gắt để che chở lọ mực khỏi cái chết khô. Khi băng rừng vượt biển, lọ mực cõng trang giấy trên vai, chống chọi với luồng thác cuốn tử thần. Dù vất vả gian nan đến đâu, họ cũng không rời bỏ nhau, vẫn tiếp tục theo đuổi mục tiêu cuộc sống. Thâm tình sâu đậm của lọ mực và trang giấy đã cảm động thượng đế. Một đêm nọ, ngài hiện lên trong giấc mơ và chỉ lối: “Hãy nhìn vào đối phương, kim chỉ nam trong tim sẽ dẫn hai con đến nơi muốn đến.”
Lúc nhà văn viết dấu chấm cuối cùng cho tác phẩm ưng ý nhất của ông ta, lọ mực và trang giấy cùng tìm thấy cái mà họ khát khao, trong nhau.
Chiếc gương tàn tật
cho chiếc gương khiếm khuyết nhưng vô song của em
Có một chiếc gương bẩm sinh đã mù lòa. Nó chỉ có thể thu nhận tiếng động nhưng không biết phản chiếu. Mọi người chê bai chế giễu nó là vật phế thải, đồ vô dụng. Gương mà không có đôi mắt tinh anh soi sáng thì chỉ tội làm nhục nhã thân phận sang trọng của những chiếc gương kiêu kỳ khác. Họ thẳng tay quẳng nó vào sọt rác không chút tiếc thương. Chiếc gương sống cuộc đời dầm mưa dãi nắng, lang thang từ sọt rác này sang sọt rác khác và cuối cùng lạc vào một căn nhà hoang tối tăm và ẩm thấp. Tuy không còn phải chịu đựng những âm thanh hằn học, cay độc từ thế giới bên ngoài nhưng sau bao năm sống trong những lời nguyền rủa, chiếc gương dần mất lòng tin vào sự tồn tại của chính mình, bắt đầu bị thuyết phục nó là vật tàn tật, vô tích sự. Nó nghĩ nhiều đến việc tìm cái chết nhưng có một động lực mơ hồ nào đó luôn ngăn cản kịp thời quyết định quyên sinh.
Vào một đêm mưa trút nước, gió quật mạnh liên hồi làm tung cả những cọng rơm ướt sũng bên ngoài, chiếc gương bị đánh thức bởi tiếng la thét vật vã của một bà mẹ trong cơn trở dạ. Âm thanh mỗi lúc một sâu cắt, oằn oại, và cuối cùng là tiếng kêu trời thảm khốc lẫn trong tiếng khóc ai oán, con tôi sao thế này, con tôi sao tím bầm lạnh ngắt thế kia, con ơi, con ơi. Trong giây phút hoang mang tột độ đó chiếc gương bỗng nhận biết mình phải làm gì. Nó ngã xuống và nứt làm hai mảnh. Khuôn mặt người đàn bà ánh lên một tia hy vọng.
Khi một nửa thân thể nó nằm gọn trong bàn tay run rẩy đẫm máu của bà mẹ đang gắng sức cắt đứt dây rốn siết chặt vòng cổ non nớt của đứa bé, chiếc gương chợt hiểu nó không phải là một vật tàn phế.
Nhân Tố Thứ 9
[Khoảng vài giờ trước đây, một người con gái đã ngã theo ánh sáng diễm lệ của hoàng hôn từ tầng trên cùng của cao ốc pha lê. Băng nhanh qua màn hình tường thuật tin tức trong ngày, người con gái đến vội vã, dừng trước tòa cao ốc với những bức tường pha lê trong suốt, nơi người đàn ông đang ngồi điềm tĩnh gõ nhè nhẹ những ngón tay vạch đầy vết tích quá khứ trên khung cửa sắt, mặt hướng thẳng về phía lòng đỏ của bầu trời, nhẫn nại chờ đợi, bởi ông biết sớm muộn gì, cô cũng sẽ đến. Đi dọc hành lang mờ tối, rẽ trái nơi thang máy, cánh cửa bật lên theo chiều dài của thân thể và hạ xuống hệt động tác thể dục yoga linh động. Vào thang máy và kéo tấm thẻ qua bộ phận cảm nhận ở cạnh tấm bảng ghi những con số tầng lầu. Một giọng nói uy nghi cất lên, thay cho lời cảnh cáo, rồi chiếc thang máy xoay vòng xoắn ốc. Cửa thang máy lần nữa bật lên một cách nhanh nhẹn hối thúc. Vẫn giọng nói kia chỉ huy. Rẽ trái, ở ngã ba, quẹo phải, bỏ ba cánh cửa bên hành lang trái. Đến khung chữ nhật màu nâu thẫm thứ tư. Dừng lại. Gài chiếc thẻ vào khe khóa điện tử có đường gạch từ tính phía tay phải. Và cánh cửa bật tách bằng năng lực khác thường. Người đàn ông đứng trên mặt sàn trong suốt hệt như mọi vật bên dưới gót chân ông không tồn tại. Toàn thân ông ta toát ra vẻ mâu thuẫn kỳ bí - vừa lạnh lẽo vừa ấm áp, vừa xua đuổi vừa mời gọi. Ông tiến đến trước mặt cô gái, áp sát đôi môi vào ngần cổ cô, nán lại đó một vài giây như có dụng ý, và giật nhẹ sợi giây chuyền màu bạc đong đưa mẩu đá hổ phách. Ông bước nhanh về chỗ cũ với món đồ, để lại một làn hơi chanh thoang thoảng. Cô gái hỏi, giọng không vướng một chút xao động hay bối rối: - Họ đang ở đâu? Người đàn ông đáp, mặt vẫn hướng về khối ánh sáng đang dần tắt hẳn ngoài kia. Năng lượng trong căn phòng tương phản với thực thể bên ngoài. Hệt như hoàng hôn đang chuẩn bị rút về thắp sáng riêng chỗ ông ta đang đứng. - Họ vẫn luôn luôn bên cạnh em. Mỗi người họ là một phần đời của em, không phải thế sao? Giọng nói người đàn ông không chịu thỏa hiệp với vẻ lạnh lùng và động cơ kỳ dị của ông ta. Âm điệu âu yếm, quen thuộc đến lạ thường, khiến cô nghĩ đến những người thân yêu cô đang cật lực tìm kiếm. Thứ âm thanh thôi miên nỗi luyến tiếc triền miên thầm kín. Hào quang phản chiếu nét thanh thản trong nụ cười của Thơ đang mờ nhạt dần. Đôi mắt bồ câu của Đào đang mở to cầu cứu. Nguyễn đang vùng vẫy với sự điềm tĩnh căng tức gần dứt hẳn. Quán mò mẫm nhón gót sang ranh giới đánh mất lòng tin vào khái niệm tự do. Lang lưỡng lự sắp thỏa thuận với nỗi tuyệt vọng. Sự gắng sức duy trì đấu trí lạc quan của Vân đã đến hồi gần kết. Và vòng ghì kháng cự của Lãng đang dần buông lỏng. Thúy đang lạc trong mê lộ không lối thoát. Hình ảnh họ đồng xuất hiện liên hồi với cường độ giao động mãnh liệt. Nhưng sao cô không nhìn thấy mình song song bên họ? Giọng nói cô giờ đây đẫm phần run rẩy. - Ông đã làm gì đến họ? - Tôi không làm gì đến họ cả. Không ai có thể làm gì đến họ cả. Họ tình nguyện thử nghiệm trò chơi. - Nếu tất cả không bắt nguồn từ nơi này thì ông dẫn dắt tôi đến đây để làm gì? - Tôi muốn cùng em thử nghiệm trò chơi. Tôi muốn hòa giải với cuộc đời. Tôi không còn bao nhiêu thời gian để phung phí. - Tại sao tôi phải giúp ông? - Bởi giúp tôi cũng là cách để tìm thấy họ. - Ông biết họ đang ở đâu? Người đàn ông xoay người, hướng ánh nhìn chói lòa về phía cô gái, đôi mi mấp máy: - Em có tin tôi không? Bằng cảm tính tuyệt đối đủ làm tê cóng lý trí kiên định, cô cảm thấy không cần thêm một cam đoan nào khác ngoài sự hiện diện của ông ta. Cô gật đầu. Bàn tay, từ nãy giờ vẫn đan lồng sợi dây chuyền hổ phách, chạm nhẹ vào má cô. Hoàng hôn đã thấm hết vào từng vũng không gian trong căn phòng pha lê. Một sức hút dễ chịu nhưng vô cùng mãnh liệt, khoan thai hình thành từ trọng điểm giao thoa. Không biết cô đã ngất đi bao lâu hay có thật sự ngất đi hay không. Cô choàng tỉnh trong thế giới vĩ mô màu vàng nâu nhạt, lấp lánh những vòng tròn trong suốt. Sự có mặt khiếm diện của người đàn ông đẩy cô hướng về phía mạng lưới mẫu tự - nguồn sinh lực nuôi dưỡng năng lực sức sống - sôi sục nằm chen chúc vây quanh những bọng nước căng tròn, chờ đợi sự tuyển lựa. Những mẫu tự được chọn hút vào bên trong trở ra với vẻ lấp lánh tao nhã hơn trước. Ngoài ra, không còn gì khác, không có lối đi ngược về quá khứ, không bảng chỉ dẫn tương lai, không khí quyển thuyết yếu, không trọng lượng cụ thể. Trò-chơi-nghiêm-túc lần kiếm nguồn cơ trong trạng thái không-tồn-tại có lẽ là một hành động phù phiếm nhưng cô vẫn tha thiết muốn tìm gặp những người thân yêu lẫn người đàn ông kỳ bí. - Hãy tìm tôi đi. Tiếng thì thầm hỗn hợp âm giọng của tất cả họ, vang dội từ đâu không rõ. Từ trong những bọng nước hay từ mẫu tự đã được tái sinh? - Nơi đây lý trí không đỡ đần được trắc trở. Cánh cửa chỉ mở cho lần hy sinh đích thực. Âm thanh kia nhắc nhở. Những mẫu tự ngừng chuyển động, phập phồng chờ đợi. Cô sỡ hữu điều gì quý giá để hy sinh? Cô có không vật đáng đánh đổi? Ngoài sợi dây chuyền hổ phách người đàn ông đã lấy đi, cô chỉ còn lại trái tim ẩn núp trong lồng ngực - gia sản duy nhất - bởi khối óc không có địa vị ở nơi này. Và điều cô đang tìm kiếm, những người cô đang muốn gặp, vĩ đại hơn một trái tim rụt rè. Như thấu hiểu được nguyện ý chân thành, những mẫu tự tung tăng ùa đến bao bọc lấy cô. Những dòng chữ bóng bẩy hình thành cảnh phông trong suốt. Xuyên qua sắc thái biến ảo, cô nhìn thấy những người thân và khác hẳn với những gì cô đã bi quan lo nghĩ, họ đang vô cùng hạnh phúc và mãn nguyện, vui đùa cởi mở với những chuỗi mẫu tự quấn quýt chung quanh. Mê lộ dẫn Thúy đến bứt phá trí tuệ. Lãng mạnh dạn khước từ mọi rào cản. Nguyễn xác định những mức thăng bằng mới. Đào ca tụng cá tính nhân sinh bằng đôi mắt. Thơ ung dung dối điện với mọi đề án thử thách. Lang cải biến ưu phiền thành niềm tin. Vân đã thoát ly đòi hỏi hoàn mỹ. Quán quyết ý chinh phục những ranh giới mới lạ. Mỗi người đang tự toại trong bọng nước đam mê riêng biệt. Giờ đây cô đã được trái tim hào phóng ban cho tầm nhìn toàn bích - sự hình thành sáng chói của hàng triệu triệu những bọng nước hổ phách đang sinh sôi nảy nở, phát sinh vô số chuỗi mẫu tự mê hoặc quyến rũ. Những nguồn sinh lực vô song tìm kiếm nhau, ráp nối nhau, bồi bổ nhau, kết thành một khối tiềm tàng khổng lồ. Từ nơi đó người đàn ông kỳ bí xuất hiện, huyền diệu như lần đầu, gần gũi như chưa bao giờ vắng mặt, kéo cô sát gần bằng đôi mắt. Ông đặt bàn tay lên ngực mình và dịu dàng nói: - Chỗ của riêng em. Quyền sở hữu tự do sáng tạo tuyệt đối. Họ chạm môi. Từ khởi điểm, nguồn ánh sáng hổ phách loang dần khắp, nhập thể hai người thành một. Các nhà khoa học vừa chạm trán một hiện tượng kỳ bí: thân thể cô còn nguyên vẹn, não bộ không còn hoạt động nhưng nhịp tim vẫn đập theo trạng thái hưng phấn. Trên cổ đeo sợi giây chuyền hổ phách chứa đựng khối năng lượng khổng lồ thừa sức khởi động hiện tượng Big Bang lần thứ nhì.]
Mỗi gia đình chỉ nên có một con
Ở một xứ sở xa xôi theo chế độ phụ hệ chưa có tên trên bản đồ thế giới, vì đất chật người đông nên chính phủ ban lệnh nghiêm khắc: mỗi gia đình chỉ được quyền có một đứa con và mỗi khi người vợ mang thai thì gia đình đó phải đăng ký thời gian thụ thai và ngày tháng lâm bồn để tránh tình trạng các thai nhi gái bị giết hại. Hai vợ chồng kia mới cưới nhau được một tháng thì cô vợ báo tin có thai. Anh chồng vui mừng khôn xiết, gặp ai cũng khoe sắp có con. Rồi bụng cô vợ dần dần lớn và bắt đầu có những triệu chứng sanh gái. Cô thèm những loại thức ăn có vị chua và mang một sức hút kỳ lạ đối với những bé trai. Anh chồng thấp thỏm lo lắng bèn rước thầy bói về nhà, dựng giàn làm phép, tính toán âm dương chẵn lẻ để đoán giới tính của thai nhi. Sau nửa ngày cúng kiến, trò chuyện với thần linh, thầy bói phán chắc nịch: thai nhi là gái. Ánh mắt người chồng vụt tắt niềm vui có con nối dòng. Anh chồng dùng đủ mọi cách năn nỉ vợ phá thai, từ ngon ngọt dụ dỗ đến hung hăng hăm dọa, cũng không thể thuyết phục được cô vợ đang hân hoan mong ngóng ngày con chào đời. Đôi lần anh trói vợ vào cột nhà, bịt mũi, toan ép cô uống thuốc phá thai nhưng lần nào cô cũng vùng vẫy thoát khỏi bằng một sức mạnh kỳ lạ và đạp đổ đi chén thuốc.
Đêm trở dạ sắp sanh, vật vã trong cơn đau và phía dưới không ngừng chảy máu, cô vợ luôn miệng cầu cứu bác sỹ, bác sỹ. Dẫu biết tánh mạng của thai nhi đang trong cơn nguy ngập, anh chồng nhất quyết không đưa vợ đến nhà hộ sanh. Không thể để mất cơ hội cuối cùng này. Nhưng khi cô ngất đi vì mất máu quá nhiều, anh chồng hoảng sợ đành phải đưa cô vào bệnh viện. Sau ca giải phẫu khẩn cấp, bác sỹ kêu anh chồng lên nhận xác. Một bé trai.
Trong Quán Bia Ôm
Con kia, mày đang yêu? Hình như vậy. Cảm giác ra sao? Chưa rõ, nhưng chắc không kích thích tột đỉnh như cần sa trộn chung với rô hồng*. Chàng là đại gia? Trông khố rách áo ôm lắm, nghèo như kẻ vừa mới thua sạch ở sòng bài số tiền vay lãi nặng cuối cùng. Có hôn nhau chưa? Rồi, nhưng nụ hôn không ngây ngất bằng nốc một cốc brandy 46% độ cồn. Nhớ nhung nhiều không? Có, rất thường xuyên, và mỗi lần như thế cổ tay lại có thêm một vết rạch mới. Hạnh phúc chứ? Luôn luôn trong tình trạng lo lắng khổ sở đến bứt rứt, không thoải mái khoan khoái như những tối được về sớm trước nửa đêm và còn đủ tỉnh táo để tẩy trang phấn son trước khi lên giường. Thật ra tình yêu hình dạng thế nào? Chưa hình dung được nhưng có lẽ không tráng lệ bằng hình xâm vườn hồng gai sau bả vai. Thế tại sao mày lại cứ yêu? Bởi đó là điều lành mạnh duy nhất trên cõi đời này. Có khách vô kìa, đến phiên mày hay tao? Anh… !?!?!?!?
*tiếng lóng của Rohypnol, một loại thuốc an thần gây ngủ được dùng như ma túy
Bạn Chung Phòng
Ngày tháng qua, tôi khổ sở biết mấy, kể từ khi nó đòi ở lại hẳn nơi này. Nó không chịu rời tôi nửa bước. Nó kiên quyết cho mình cái quyền xen vào đời sống vô tư tự toại của tôi. Khi chiếc đồng hồ báo thức tuân thủ công việc thường hằng mỗi sáng, nó thủ thỉ rủ rê bên gối: Đừng vội buông những mảnh chiêm bao rạo rực đêm qua, đừng thức dậy. Khi vết xe chạm đến đường vạch vàng dẫn đến quán cà phê bên trái trạm métro dưới phố, nó thì thầm dụ dỗ: Thử nếm môi một chút thôi, hãy dành riêng cho nhau những lần đầu! Tôi mở máy vi tính bắt đầu bản tường trình thị hiếu người tiêu dùng, nó ngang ngược thúc dục: Hãy gởi ngay lá thư kể về giấc mơ đêm qua và đừng quên nhắc đến mình, ít nhất là một lần. Tôi xếp hàng trả tiền phần salad buổi trưa trong căng tin, nó thản nhiên khuyên bảo: Nhớ mua thêm phần sandwich bởi chẳng ai thích ôm vào lòng một cô gái mỏng như sương. Tan sở, nó trườn vào băng ghế sau, chễm chệ mà không thèm xin phép. Nó còn cất giọng tự phụ: Về nhà nhé, hai chúng mình cũng đã đủ vui, chẳng cần thêm ai khác. Tôi ngồi giũa móng tay trên sofa, nó liếc sang, lắc đầu thở than: Con gái có bàn tay mềm nhuyễn sẽ lận đận đường tình duyên. Chập tối, tôi bỏ vào giường xem sách. Nó bày tỏ ngờ vực: Cách nào tưởng tượng có thể đem đến cảm giác sinh động như đời thường. Tôi muốn phát điên lên được vì nó. Tôi nhìn đồng hồ trong điện thoại. Đã 9 giờ. Chắc giờ này anh đang xem truyền hình với vợ. Tôi tự an ủi mình, thôi thì để sáng mai. Ngày mai, tôi sẽ hỏi anh chỉ cách tốt nhất để thuần phục Nỗi Nhớ.
Over and over I whisper your name. Over and over I kiss you again
TT&NT
