
Năm 13 tuổi, cô bỗng dưng xuất hiện. Cô có màu mắt nâu nhạt, nhạt nhất cho tới lúc này mà tôi từng biết. Ngày ấy cô mang tặng Heidi ( cái cuốn mà do Đại sứ quán Thụy Sĩ tại VN phát hành ấy ). Thích mê tơi lên được. Mà không dám nói, hỏi, chỉ dám nghĩ nghĩ: Cô lớn vậy rồi mà còn đọc nít ranh Heidi?.
10 năm trôi qua, cái đứa tôi cũng 23 rồi. Bằng cô của ngày ấy. Hôm rồi, nhóc con Phúc hỏi rằng: "Chị ơi, sao chị lớn ơi là lớn mà chị còn thích Thuyền trưởng quần lót? Hay tại chị gọi con EMi là con, chị là mẹ của con mèo EMi, chị sinh ra mèo. Nên cái gì của chị cũng giống yêu tinh?"
My God!
Cô ngày ấy trong mắt đứa nhóc 13 tuổi lớn chậm hiện ra thật... thật xinh nhất nhất chưa từng thấy.
Còn tôi ngày hôm nay hiện ra trong mắt em là "yêu tinh" "chị Tú lúc nào cũng hồn nhiên"
( thật ra sau 2 tháng, ngày lại ngày dạy thằng bé học, mình mới hiểu cái từ hồn nhiên. Dạ thưa, ý cháu nó là thản nhiên, điềm nhiên "vì chị không cười, không nhăn mặt, chị chẳng ra gì ở mặt để em biết là chị có vui hay không" )
:))
PS: Không muốn thương một cái tủ lạnh... như anh!