22.6.20

island



tôi mặc một bộ quần áo tề chỉnh so với chính tôi hằng ngày, rồi trèo lên tàu cùng mọi người trong gia đình dời đất liền. Sói bắng nhắng nhất định đòi ngồi cạnh dì và suốt chuyến đi những đứa trẻ con chạy như lũ tiểu iêu thoắt ẩn thoắt hiện góc này góc khác nhí nhéo tiếng chành choẹ

khi gần cập bến một đất liền khác, nhìn bằng mắt thường ra xa xa thấy rõ ranh giới đất và nước, tôi nghĩ tôi đã đến một hòn đảo, thì chỉ còn một mình tôi trên tàu; tất cả đã vắng mặt lúc nào tôi không hay

hòn đảo đang có lễ hội đua thuyền, trai tráng ngồi dọc 2 hàng xuôi chiều con thuyền gỗ, và họ đang ra sức hò chèo thuyền, họ đeo trên trán vòng màu sắc sặc sỡ, để mình trần và thân dưới được che chắn bằng lá và hoa kết lại với nhau rất ăn màu với dải khăn quấn trên đầu. Họ hò nhau chèo bằng thứ ngôn ngữ tôi không hiểu và chắc chắn rằng hội đua thuyền này sẽ đâm thẳng vào con thuyền của tôi đang lững lờ dạt vào bờ, có lẽ tôi nên thò chân xuống nước. Dù không biết bơi, sợ nước, thì có lẽ tôi cũng nên làm rì chứ để không cản trở cuộc đua

và tôi nhảy thẳng hai chân xuống nước như một đứa trẻ nhảy vũng nước mưa trũng trên đường bê tông. Tôi không nghĩ rì nhiều, chỉ đơn giản là tôi nên di chuyển, nước cao hơn tôi nghĩ, nhưng nếu có ở trên tàu thì tàu cũng sẽ không dạt thêm được lâu nữa vì có thể sẽ mắc cạn, tôi nùn nên mực nước nào cũng quá sâu với tôi

một xoáy cát hay dẻo cát dưới chân như hút người tôi xuống sâu hơn, hoặc cơn sợ hãi của tôi đã xộc đến trước khi tôi kịp nhận ra, mực nước đã dâng lên quá nửa đùi tôi. Tôi cố gắng căng mắt nhìn đáy biển, tôi nên đi hướng nào để có nền đáy cao hơn. Tôi chăm chú nhìn dưới chân

một người đàn ông hú lên, có lẽ gọi tôi và tôi ngẩng mặt nhìn ông ta. Ông chừng 50 tuổi hoặc hơn, nước da vùng biển, bộ quần áo màu ghi rất nhạt, thật ra nó hoàn toàn có thể là màu khác đã bị bạc đi vì nắng gió và muối biển, giờ chỉ là một màu nhạt bạc không rõ màu. Ông ta vươn một tay làm động tác như lật trang sổ dọc cuộn lại ra sau và rướn cử chỉ đó ra xa. Vạt nước dưới chân tôi, sau và trước tôi cùng những thuyền đang đua được vén lên, đẩy ra chỗ khác. Dưới chân tôi giờ là cát khô dưới nắng, màu cát trắng như khi có nước biển, sau tôi cát khô ráo, trước tôi là bờ cát thẳng vào bờ. Ngạc nhiên trước khả năng của người đàn ông, tôi đi về những nơi có nước gần tôi nhất. Chúng trong như cũ, chúng ướt, chúng vẫn đang chuyển động như chúng là, tay tôi đưa vào chúng, chúng vờn tay tôi nhưng chúng như miếng thạch màu đại dương không chảy tràn nữa mà đã được một nhát sấn rõ ranh giới. Tôi đứng dậy nheo mắt dưới nắng nhìn người đàn ông và cười bảo, cháu có thể đi được mà, chú không cần phải làm như thế

ông ta gật đầu cười không nói rì rồi chắp tay sau lưng, cúi đầu lững thững đi dọc biển, tôi đi theo sau ông, tôi không biết chúng tôi nói với nhau những rì hay tôi có thực sự nghe thấy hay nghe hiểu những rì ông nói không vì khoảng cách ông đi trước tôi đi sau không trong ngưỡng âm thanh tốt để trò chuyện trước gió và sóng biển

ông dẫn tôi vào làng, nơi có nhiều con người và tôi chỉ còn một mình, cuộc nói chuyện cho tôi biết rằng tôi sẽ đi quanh đây cho đến khi nào đến được nhà của ông; chuyến đi chỉ một mình tôi. Làng trên đảo giống một phiên chợ quê, đông đúc và nhiều âm thanh, những tiếng nói con người tôi không hiểu. Tôi đi mải miết không dừng lại vì không có rì để tôi quan sát, rồi trời tắt nắng đột ngột và cơn mưa đến. Tôi biết mưa rừng Cà Mau, tôi biết mưa núi mưa từ thượng nguồn nhưng tôi không biết mưa đảo; tôi đi nép mình dưới những hiên nhà lợp lá, tôi vẫn đang đi bên phải đường dù có hiên che hay không thì tôi vẫn đi bên phải đường, rồi tôi lạc vào nơi giống ngõ nhỏ. Ngõ nhỏ nhưng rất đông người, theo dòng người phía sau ồn ào, tôi đi tăng tốc độ nhằm chạy trốn âm thanh và dần đến nơi là nguyên uỷ của sự ồn ào đông đúc tại đây. Họ có một lễ hội ở ngôi đền bên kia, đối diện hướng 1h với tôi. Tôi sang bên trái đường, tiến đến để nhìn cổng đền, những chữ tôi không biết, rất nhiều người bưng bê tráp đến lễ đền, tôi có nên vào không. Khi đang phân vân thì tôi thấy hiện ra phía xa xa bên trái đường nơi tôi đang đứng một người phụ nữ rất cao, cao hơn chiều cao thông thường của phụ nữ, cô cao và lênh khênh trên một đôi giày cao, rất xinh đẹp, tóc buộc cao lộ trán, tay cô cầm một bó hoa và tay còn lại một tráp đồ lễ. Cô ấy mặc một chiếc áo cổ yếm lộ đôi bờ vai thanh mảnh, trắng xanh nhưng không ngay ngắn, khi nhận ra đôi vai không mở vuông ngay ngắn mà lại dùn xô về trước thì cũng là lúc tôi để ý tất cả họ, những người đang đi vào ngôi đền này, đều dùn xô vai về trước. Vai họ đóng tảng thịt rất dày rất núng nính, vai họ so, người họ khòng theo vai, khớp vai không mở; ngay cả người phụ nữ xinh đẹp nhường kia. Tôi từ bỏ ý định vào đền vãng cảnh. Tôi đi lại về phía bên phải đường, mưa lâm thâm, thật lạ, mưa trên đảo mà lại mưa lâm thâm âm u như đất liền mưa mùa đông mưa xuân thế này sao

tôi đi mãi dưới mưa cho đến khi trời lại quang mây, sáng trở lại, nắng bắt chợt xoả xuống thay nước trời và màu âm u. Tôi đến một ngôi nhà rất rộng, gần như không có đồ đạc rì. Người đàn ông vươn tay vạt nước lúc thuyền gần vào bờ từ trong nhà đi ra cười đón tôi, ông đưa tôi vào nhà và chỉ cho tôi một ô chữ nhật xây như một cái bể chạy dọc nhà nhưng khô cấc - một bể cạn. Ông chạm tay xuống đáy bể và màu xanh của nước biển xuất hiện, ông nhâng tay lên dần theo mặt nước dâng và ông tiến ra chỗ tôi đang đứng ngoài bể quan sát, ông cười nói rì đó tôi không hiểu. Ông đứng bên ngoài bể và chạm tay như chạm vào một bức tường vô hình và nước trườn tới, cao mãi cao mãi màu đại dương; tôi sững người trước phép màu, tôi ở đây, trước mắt tôi rất nhiều nước, tôi thò tay xuyên nước xoay xoay mát lạnh mềm mại. Nước dâng lên còn cách trần 20cm và phía trên mực nước ấy là giếng trời đón ánh sáng như trên đất liền thiết kế nhà ở có giếng trời ô thoáng, ánh sáng từ các tầng trên rọi xuống xuyên vào vựa nước người đàn ông vừa tạo ra

người đàn ông có khả năng với nước, rất nhiều nước; tôi đứng mở to mắt trước cảnh vật trước mắt, tôi như đứa trẻ trước vựa đại dương mát dịu êm màu trời trong xanh, chúng thật đẹp, dịu dàng, hiền hoà; chúng đang chuyển động như một con người hít thở trao đổi chất, tôi cảm nhận được điều ấy, rằng chúng đang sống dù không biết mình dựa vào căn cứ nào; chúng sống nhưng không phải cảm giác thứ rì đó vô luân như khi ta đứng trên bờ nhìn biển động. Ông cầm rất nhiều táo, chuối và vỏ rì đấy nhìn giống hạt đậu nành thả ngang mực nước vào cho chúng bồng bềnh trong đại dương, tôi tò mò thò tay vào lấy một quả táo, quả táo bị cắn nham nhở và có lẽ đang bắt đầu lên men, tôi trả lại đại dương, tôi thích ăn chuối hơn và tôi thò tay vờn tóm chuối nhưng đều chỉ có vỏ chuối đã lên men đốm chín đen; tôi không có chuối ăn

người đàn ông vẫy tôi đi theo ông, tôi lưỡng lự nên bỏ vỏ chuối đi đâu đấy hay thảy lại vựa đại dương kia, vì rõ ràng vựa đại dương đang luân chuyển đang sống, tôi có nên để lại những quả hay vỏ quả lên men vào lại không hay tôi nên vớt hết chúng ra. Người đàn ông đến gần tôi, nhìn tôi với ánh mắt trìu mến và nói, câu này ông nói tôi hiểu, ngôn ngữ tôi hiểu: đây là cách tạo ra nước ăn, nước ăn được làm ra bằng cách như vậy. Nói rồi ông nhướn lông mày hóm hỉnh cầm một vỏ chuối và quả táo thối rơi trên sàn nhà ném xuyên vào vựa nước và cử chỉ nghiêng đầu về phía ấy khuyến khích tôi cũng làm như vậy. Và tôi thả vỏ chuối vào lại nước, dùng tay khuấy làn nước ngang để nhìn táo, chuối, vỏ hạt trôi

tôi đi theo ông trên doi cát dọc bờ biển, phía trước mặt tôi hoàng hôn đang xuống. Ông vẫn chắp hai tay sau lưng, dáng đi nhìn bờ cát dưới chân và nói rì đấy tôi không biết mình có hiểu hay không. Chúng tôi cười thư thái với những nếp nheo mắt trước ánh hoàng hôn đỏ cam. Và cùng đi về phía mặt trời lặn

vĩ thanh: giấc mơ về người đàn ông có năng lực với nước, rất nhiều nước, tôi mơ vào ngày 2 tháng 4 âm lịch, đêm của ngày mà tôi chọn đẩy năng lượng lên khống chế ở luân xa 4, tính đến giờ tôi đã giữ ở đây được sang tháng thứ 3. Màu nước ocean cũng là màu phủ lên tôi trong rất nhiều giai đoạn tập luyện, dù tôi là người sợ nước, sợ biển và cũng yêu biển. Tôi nghĩ mãi về những vỏ củ quả trong làn nước, tôi nghĩ nước ở biển cũng là đất ở đất liền, có lẽ nào tôi nên ủ rau củ quả mang sức sống cho đất hay không. Một ngày bố tôi thấy con gái mình ngồi cắt nhỏ vỏ táo vỏ chuối vỏ lạc và hỏi con làm thuốc rì à, đứa con gái dở ương dở ngạnh bảo con cho đất ăn vì người đàn ông có khả năng với nước rất nhiều nước đã làm như thế, con tìm hiểu cũng biết rằng họ đậu cải tạo đất nên những gì là đậu là lạc con sẽ cho đất ăn. Người bố chỉ biết ngước mắt nhìn trần nhà trông chờ một lý giải nào đấy rõ hơn vì trước nay tất cả những suy nghĩ của đứa con này đều là con mơ, con nghĩ, các cụ ngày xưa vẫn làm thế bảo thế etc. những liên tưởng của ló về bệnh - chữa bệnh cũng không biết ở đâu ra, chỉ biết có hiệu quả nên âu cũng là cái liễn, mài nói rì bố nghe biết vậy con gái ạ. Và ông lại lắc đầu nhìn trần nhà cam chịu


sau rất nhiều sợ hãi các con côn trùng không thể gọi tên vì không biết chúng là những con rì, cách đây 1 tuần tôi ủ rau củ quả từ lượng thực phẩm đã sơ chế vào thùng đất và phủ thêm lớp đất lên, đậy nắp thật kín, chỉ cần có ruồi đậu vào thì sẽ có giòi, ruồi ban phát cho nơi chúng đậu những con ấu trùng tên giòi, tôi phải đậy thật kín. Ngày qua tôi lấy hết can đảm mở thùng đất ủ, mùi thối của rau củ quả lên men, nắp thùng chảy xuống thành dòng nước mồ hôi, chưa được 1', tôi đậy nắp trở lại như cũ và trông chờ một mẻ đất tơi xốp đủ dinh dưỡng cho cây trồng cằn cỗi mình đang có. Đây cũng là lý do mẹ Út bảo em phải đầu tư mấy bao tải đất người ta trộn sẵn thì mới có chất cho cây, chứ trông chờ bao giờ mới được đất mình tự trộn với ủ, và tôi cương quyết nói không. Không là không.



21.6.20

nhân loại kịch




hồi đọc César Birotteau lần đầu, mấy tháng sau có phim HQ được Oscar xong thấy người ta viết bài dài lắm, thế nên cũng tò mò xem thế nào; đến cái đoạn cậu thanh niên đi vào nhà giàu nhận dạy gia sư đi cầu thang, xong lại xuống thang, về tới căn nhà thấp hơn mặt đường lại xuống thang tăng nữa, phim rất nhiều cầu thang, thậm chí cả từng hầm... nghĩ ngay đến César Birotteau của Balzac

lúc í chỉ nghĩ nếu viết về bộ phim đó, chắc mình cũng chỉ có mấy chữ: không có gì xảy đến một cách bình thường cho những người leo từ từng lầu này lên một từng lầu xã hội khác, cơn điên chạy theo bả phù hoa, nguyên nhân và kết quả - kết quả trong mối quan hệ với nguyên nhân

lần thứ hai đọc César Birotteau vẫn mệt như thường, nhiều nhân vật đi cùng nhau cùng các từng lầu, biên tập viên cầm tay dắt đi qua các chú thích vòng quanh như mê cung, đi hai vòng lực văng vẫn chóng mặt như thường :))) nhưng đây là lối vào mà, chấp nhận đi 🙂

khi nghĩ đến những dịch giả cần chú ý, hãy nghĩ đến Mặc Đỗ [rất dzữ, cách nói nài bắt chước ha ha ha]


18.6.20

YinYang stories



tôi biết đang là mùa hè, tôi nằm trên giường của mình, trong căn phòng của mình; nhưng rất lạnh, tôi run bần bật, tôi gồng cứng người nghiến chặt răng để chống chịu cái lạnh, căn phòng có ánh sáng màu xanh lục thi thoảng chớp ánh vàng trắng. Tại sao tôi lại lạnh thế này, tôi không biết, cái lạnh không cắt da cắt thịt tôi mà nó làm tôi sình chướng, hoang mang, nôn nao cầu nguyện giờ phút này qua mau

người đàn ông với khung xương cồng kềnh bước vào phòng tôi, không gầy không béo chỉ là cồng kềnh, khoá vẫn cắm ở ổ, tại sao anh ta kéo được cánh cửa mở ra ngoài khi mà khoá vẫn trong ổ, tôi không còn hiểu chuyện gì nữa; chỉ với một tờ giấy trao tôi cũng đủ khiến căn phòng bé nhỏ càng thêm chật chội. Tờ giấy ấy của một người xưng là cô D / Đ hay viết về một cô D / Đ nào đó, nội dung nói rằng người mẹ của người đàn ông cồng kềnh này gửi anh ta cho tôi

tôi biết làm gì với một người đàn ông, lạ lẫm và ở trong phòng tôi; tôi nằm lại giường xây lưng về phía anh ta, chịu đựng cơn rét run còn anh ta đứng thừa thãi giữa phòng trong ánh sánh xanh lục vàng trắng. Chúng tôi vô nghĩa với nhau. Rồi anh ta nằm xuống, từ anh ta toả ra hơi ấm; lúc này hơi ấm là sự quyến rũ không thể cưỡng lại, nghĩ tới hơi ấm, tôi thấy mình thư thái; anh ta chìa cánh tay bảo tôi gối đầu lên đây, tôi nằm im lắc đầu và co cụm hơn nữa trước cái lạnh, rồi anh ta xích lại gần nhấc đầu tôi đặt vào tay anh ta. Tôi không biết bao lâu tôi cảm thấy an toàn hơn và tôi trở mình quay mặt lại, rồi cứ thế hơi ấm kéo tôi rúc cuộn lại trong khoảng dài thân trên của người đàn ông cồng kềnh; trong vòng tay, anh ta nhiều xương hơn tôi nghĩ nhưng ấm áp và không khiến tôi sợ hãi, e dè

tôi tỉnh dậy với cảm giác vô cùng ấm, cái ấm của khoẻ mạnh của ánh nắng ngoài trời của không khí thoáng đãng 6 giờ sáng mùa hè. Bụng vẫn còn sình chướng trệ khí nhiều do lây ngược từ cơ thể của mẹ, nhưng ít nhất ấn bụng mình tôi đã thấy mềm hơn, không căng đóng băng như ngày hôm qua. Tôi sẽ dành buổi sáng nay chỉ thở, điều khí các thì qua các luân xa, luân phiên, con ong, cơ hoành, đảo múi. Nhưng trước hết tôi phải xuống nhà xem mẹ tôi thế nào rồi

tầng 3 của mẹ không có người, tầng 2 bố tôi đang nằm thiền, tôi hỏi bố à, mẹ con đâu bố. Ông nói khoẻ rồi, đi ăn miến trộn từ sáng chưa thấy về, chắc sang ngoại buôn dưa rồi. Vầng :)










9.6.20

khoảng lề


[treo]

có một lần tôi mơ, trong giấc mơ các ghi chú về sách của tôi toàn các con số; thật ra việc này là thường xuyên với tôi, tôi ôm đồm nhiều việc quá nên không đủ thời gian làm những thứ mình muốn làm, ghi chú trong điện thoại, laptop của tôi ngồn ngộn, chưa kể các từ khoá mỗi khi nảy ra trong đầu tôi ghi vào sổ vào các nơi để tiếp tục tìm hiểu etc.; nhưng trong giấc mơ, tôi đăng ghi chú toàn con số lên các trang để lưu bài, việc này thì khác tôi hoàn toàn, vì tôi chả bao giờ thế, chưa thế bao giờ

khi mơ giấc mơ như vậy, tôi tỉnh dậy cứ tủm tỉm cười mình mãi, rằng chả nhẽ có ngày mình lút đầu thế hay sao

ờ thế rồi đúng thế đây. Tên bài 'khoảng lề' có, bắt đầu từ đâu có, các đầu mối khai thác lại và tiếp có, ý từ các trích dẫn có... có hết; nhưng lút đến mức không hoàn thành

thật ra muốn hoàn thành vào 19/5-20/5-21/5, 3 ngày đó ngày nào cũng đẹp, sinh nhật của hai người luôn, nhưng chả biết sao không nhúc nhích được, có lúc thần kinh ló chỉ đạo cơ thể đóng băng thế đấy; lỡ rồi, thôi đành để thế 🙂

vậy là đã hơn 10 năm, kể từ lần đầu tôi đọc Romain Gary :)




6.6.20

moon phase

moon phase

dạo này ngồi tập thì ngã cắm người xuống ngủ li bì, nằm tập thì ngủ quên 😞 và thường chỉ dậy đột ngột khi có người gọi điện có khách, chị ơi em đau, tú ơi hộ tôi việc này, chị ơi ăn chưa em gửi ảnh [ảnh trĩ lòi, ảnh tầng sinh môn, ảnh loét chân...] nên hậu quả là tôi bị đau đầu tắc bụp do ứ năng lượng, tất nhiên trong đầu huhuhu [nên mới nói, qua 12h trưa mọi việc sẽ được giải quyết là thế ôi tôi ngủ đến ngu người :)))]

sáng nay tôi dậy sớm làm vườn, rồi có khách, 8 giờ tôi mới vào bài tập. Rồi tôi lại đi vào giấc ngủ mất 😞, tôi mơ một giấc mơ có một người mẹ trẻ với hai đứa con của cô ấy, đứa lớn là trai mặc áo màu ghi đá, đứa bé là gái mặc váy là những sợi lông chim màu hồng - hồng tím - tím bện vào nhau. Người mẹ cho đứa bé ăn một thìa bún phở và đứa bé không muốn ăn nên nhè ra và lấy cớ là nóng, dù bát bún phở nhìn là đã biết nguội, nó phềnh hết bánh lên rồi. Người mẹ trẻ rút ra một cái roi đánh đứa bé gái, muốn nó thừa nhận là nó nói dối, nó không thích ăn chứ không phải vì bản chất món ăn, đứa bé cứ bị một đòn thì rụng một chiếc lông chim trên váy và chiếc lông chim rụng mục ruỗng dần dần rồi tan biến chứ không như sợi tóc cọng lông bình thường khó phân huỷ, nó bị nhiều đòn lắm vì nó bị đánh nhưng vẫn cười, nó cợt nhả và mẹ nó là người tróc tận cốt lõi vấn đề và yêu cầu một thái độ nhận lỗi đầy đủ

tôi không biết mình mơ bao lâu hay đứa bé mặc bộ váy lông chim kia bị bao nhiêu đòn đánh, lúc cuối cùng nó tan biến chỉ còn trên sàn gạch là một vài sợi dây thừng bện quấn giữ form váy và hai chiếc lông chim một tím một hồng tím - trong giấc mơ, tôi lẩm nhẩm mình vẫn có thể, khó khăn nhưng vẫn có thể làm gì đó và, tôi chờ, tôi nhìn và chờ. Lúc này người mẹ ngồi khóc, tay vẫn cầm cây roi và ngơ ngẩn lặp lại một câu hỏi, cô ấy nhìn nháo nhác vào không trung em đâu rồi em đâu em đâu rồi, còn đứa con trai lớn của cô ấy hí hước chạy từ xa lại dậm mạnh chân lên hai chiếc lông chim còn lại trên sàn nhà và sợi thừng cùng hai chiếc lông chim tan biến, thằng bé cười, mẹ nó khóc oà nó có phải em mày không sao mày giết em nó có phải em mày không - tôi bật khóc vì thế là hết rồi, không còn gì tôi có thể làm, không còn một cái lông chim nào, hết thật rồi

tôi tỉnh dậy trong nước mắt với tiếng chuông điện thoại mẹ gọi xuống có khách. Đầu tôi nặng trịch, xoay ổ khoá mở cửa, rút chìa, tra chìa vào để chốt cửa sợ mèo vào cào thảm yoga nhưng tay tôi đớ nguyên cắm mãi chìa không khớp khe khoá, đầu tôi vít nặng, tôi ước gì không có người khách nào chờ tôi dưới nhà, tôi nghiêng người tì đầu vào cửa rồi trượt ngồi xuống, nhìn thật kỹ lỗ khoá và tra chìa, xoay; tôi chạy vội 5 tầng cầu thang, đầu tôi bùng nhùng nghiêng lắc theo trọng lực dồn của người chạy xoắn ốc cầu thang, vừa chạy vừa quàng vội áo chống nắng vì không thể mặc đồ ngủ thiếu vải xuống nhà được

khách nam giới, lông mày đen sắc, không rõ khuôn, mắt hiền, đeo khẩu trang, đội mũ bảo hiểm; sau 2 câu xã giao thông thường, tôi đi tìm hàng, rồi mẹ tôi làm tôi bực, tôi vừa tìm hàng vừa nói mẹ 'không làm được mẹ có thể không làm chứ đừng làm nửa vời rồi giật chỗ nọ đá chỗ kia đồ vật nó cũng có linh hồn nó biết đau đấy'... rồi tôi hỏi người khách 2 câu không thấy trả lời, tôi hỏi câu thứ 3, anh ta giật mình khỏi việc nhìn tôi. Tôi nhìn lại mình, ờ quần áo ngủ hơi thế này thế kia nhưng cũng không thể làm người khác ngây độn thế được, người này yếu bóng vía thế, mình mới nói mẹ mình có 1 câu mà anh ta ngây ra. Tôi nhìn ngón tay anh ta, cách đeo đồng hồ, cử chỉ cởi balo... người hiền khô, chú bộ đội; tôi dịu giọng xin lỗi, mình nói to quá, bạn bảo bạn cần 2 hay mấy nhỉ etc. 

2/6 vừa rồi tôi dự lễ tang một người thân, không cảm xúc. Đêm tôi tỉnh giấc giữa chừng và nhìn một chòm sao với những sọc xanh đỏ lan ra như sóng song song rồi bổ rẻ quạt, tôi dụi mắt khỏi giấc mơ để chắc chắn mình không mơ, mình đang nhìn các đường sọc màu. Tôi kể câu chuyện các ngôi sao, chòm sao trước cửa sổ mặt tiền phòng tôi và sự thân thiết của tôi với chúng, chúng lắng nghe tôi nhiều, trong những lúc tôi, một mình nhất; lời kể trôi qua và 3 đêm liền các ngôi sao bỏ rơi tôi vì đã phản bội lời hứa chưa từng được nói, bí mật sẽ không còn là bí mật nữa nếu phân rã chúng ra. Đêm thứ 3 quá buồn bã vì không thấy ngôi sao nào, tôi nhìn cửa sổ hông và thấy trăng sáng, trăng 14, mấy tiếng nữa tro cốt của người thân ấy sẽ được hạ xuống đất, tôi từ chối tham gia buổi lễ, tôi nằm giường nhìn trăng và chìm vào giấc ngủ. Tôi tỉnh giấc giữa đêm, khoảng 3 rưỡi sáng, lúc này thì vầng trăng cũng có các vạch xanh và đỏ xổ ra các đường sóng bổ rẻ quạt, tôi cười và bảo không biết đứa em thơ dại kia có bảo tôi đi khám thần kinh hay chuyên khoa não nữa không nếu tôi lại nói với nó chuyện vầng trăng toả sóng màu 🙂

đêm qua tôi mở cửa sổ mặt tiền, các ngôi sao đã không giận dỗi nữa, ít nhất có một ngôi sao sáng trổi hơn hẳn nhấp nhánh các góc 10h 2h trên cánh của nó đung đưa đón tôi, cửa sổ bên hông là trăng rằm. Gần 2 giờ sáng và đứa em thơ nhắn tin em đi nhậu đây chị Tú, thằng bạn thân em với người iêu ló vừa rủ, tôi đuổi đi nhậu đi, để chị nói chuyện với trăng sao cái lào

tôi nói chuyện gì khi tôi không có chuyện gì để nói bây giờ, chỉ là tôi muốn nói trong im lặng thôi, như tôi mời trăng mời sao nằm xuống đây với tôi và chúng ta bắt đầu. Thế rồi khi tôi thấy tất cả chúng tôi đã nằm, đã dễ chịu an toàn với nhau, tôi kể chuyện những giấc mơ nhiễu nhương đeo bám tôi... còn trong tôi, chỉ có rất ít người tôi muốn gặp họ trong mơ

thương tôi, trăng sao dìu tôi ngủ quên các bó rối trĩu nặng, đêm qua tôi không mơ 🙂



ps. ảnh trăng rạng sáng 15, từ cửa sổ hông phòng tôi


2.6.20

nothing

mấy tiếng nữa, khi trời sáng, tôi sẽ dự tang lễ một người, cũng là lần đầu tiên trong đời tôi dự tang lễ một ai đấy mà không cảm xúc thế này

tôi không có chút tình cảm nào với ông ngoại, thậm chí là ghét; chúng tôi sống cách nhau 4 căn nhà, không cùng thuở đất; tôi không nhớ được lần gần nhất chúng tôi nói với nhau là khi nào, lần gần nhất đứng gần nhau 3 mét 5 mét là khi nào... tôi hoàn toàn mù mờ

tôi nghe nói 3-4 giờ sáng ông đi thể dục và ăn sáng, 9 giờ sáng ông ăn trưa, 2 giờ chiều ông ăn tối và chỉ xuất hiện vào 3-4 giờ sáng ngày hôm sau; ông là con một cặp vợ chồng thày lang nhưng ông không học hay thực tập gì khám chữa bệnh; ông có rất nhiều sách y khoa mà tôi nghĩ mình sẽ thích; ngày mẹ tôi mổ ung thư, tôi vét hết tiền trong nhà đóng viện phí, ông sang thăm mẹ tôi và cho 2 gói cơm gạo lứt rang hết date dù ông được mệnh danh là địa chủ ở làng này; tôi không chắc ông nhớ mặt đứa cháu gái là tôi, cũng không chắc ông nhớ tên tôi không, cũng như việc tôi không chắc mình có thể nhớ được một kỉ niệm nào rõ nét về ông ngoại mình [về bố mẹ của ông thì tôi nhớ rất nhiều]... tôi còn biết rì nữa không hay tôi chỉ biết rằng ông gần như hội tụ đủ những gì tôi ghét ở con người. Nhưng tôi không ghét ông, tất nhiên không yêu thương, chỉ là ông như một người nào đấy chúng tôi đi ngang qua nhau không gì hết

tôi là một cá nhân èo uột, từ tối tôi nghĩ về 4-5 tiếng ngày mai dự đám tang ông ngoại mình giữa những người họ hàng xa lạ, những con người là tiêu bản điển hình cho những gì tôi ghê rợn con người... nghĩ đến 4-5 tiếng ấy người tôi không còn chút sức lực, lả đi, uống cacao để kích 20 số huyết áp lên như mọi lần mà không kích lên nổi chút nào; dòng điện lãn công

tôi thương tôi với sự cố gắng sẽ có sáng mai và tôi sợ tôi khi tôi không cảm xúc, như lúc này, vì thế tôi nằm khóc cần mẫn. Nhận ra mình không cảm xúc với một cá thể là đồng loại với mình, đơn giản chỉ là không gì hết... tôi nằm nhìn trần nhà khóc tiếp khi gõ những chữ

ngôn ngữ có khả năng phản bội ta