25.10.16

bạn/ là/ vũ trụ/ muôn đời giãn nở/ đối với tôi



bạn/ là/ vũ trụ/ muôn đời giãn nở/ đối với tôi
(thơ của Sóc Ulysses)

Mình thì ngàn lần thích đọc truyện của Kate DiCamillo, ngàn lần thật đấy. Còn câu chuyện Những cuộc phiêu lưu sáng chói của Flora và Ulysses là quyển đầu tiên của Kate DiCamillo mà mình đọc có nhiều sắc thái hòa vào nhau, nó vừa  hài hước khiến ta cười haha tủm tỉm mà lại buồn bã khiến ta rơi thụp vào suy tư, vừa dữ dội phấn khích mà lại nao nao ấm lòng (nhất là khi hôm nay Hà Nội âm u mưa gió se se kiểu lòng dạ rất mất mát chứ), vừa tinh quái với những tưởng tượng như đọc truyện tranh phiêu lưu hành động mà lại dịu dàng mềm mại như có ai nắm tay. Câu chuyện này nhẹ lòng hơn những quyển trước mình đã đọc của Kate DiCamillo :), trước đấy nó là nỗi buồn mơn man nhè nhẹ trong lòng dù kết thúc có hậu
Những anh hùng xuất hiện như thế nào nhỉ? Một tai nạn, một sự kiện vô tình xảy đến và a lê hấp người nhện người mèo người siêu năng lực xuất hiện. Chiếc máy hút bụi Ulysses đã phăm phăm hút phụt một chú sóc vào và kẹt cứng. Chỉ chờ có thế Flora cô bé cuồng truyện tranh Những cuộc phiêu lưu sáng chói của Incandesto đã ra tay giải cứu sóc và máy hút bụi. Tất nhiên siêu anh hùng ở đây không phải Flora, mà là chú sóc, chú khỏe siêu phàm, chú nhấc bổng máy hút bụi, chú biết đánh máy chữ, chú biết bay, chú biết dọa chết khiếp một con méo mập hỗn láo, chú biết làm thơ, chú thích thơ. Và chú viết sai chính tả nữa ;). Thật ngưỡng mộ quá đi <3 .="" p="">Cô bé Flora có sóc Ulysses làm bạn được tung mình theo không biết bao nhiêu cuộc phiêu lưu sáng chói, mà nhờ đó, từ một cô bé hoài nghi sống giữa mọi người mà Flora đã biết cảm nhận những tình cảm ấm áp hơn, biết thế nào là trái tim bao la, biết chia sẻ sự cô đơn của mình với một cô đơn khác :*
Thế giới là một nơi bất trắc, ta nhìn được nó hay không thì nó cũng bất trắc. Cảm giác bất trắc hoài nghi sẽ càng tăng lên gấp bội khi ta ở ngay cạnh những người thân của mình mà ta vẫn bị lãng quên, đúng nghĩa bị trục xuất í. May mắn trong cuộc đời vẫn có thứ gọi là tình yêu và sự tử tế cữu vãn tất cả lêu lêu lêu. Và như thế, ta nghiêng mình chắt bớt cô đơn đi.

bạn

vũ trụ
muôn đời giãn nở
đối với tôi

pi ét: minh họa của sách phải thốt lên rằng tuyệt cú mèo. Sách có lỗi chính tả dãn/giãn, câu trước anh ấy, câu sau ông ấy cho cùng một nhân vật.

23.10.16

buồn ngủ quạ




thật tiếc thời gian khi đọc một quyển sách cẩu thả. Câu chuyện chỉ ở mức tầm tầm, phẩm chất văn chương yếu ớt quá, lại thêm quả làm sách cẩu thả; cẩu thả ở đây là câu cú lủng củng, biên tập ẩu, nhiều câu không hiểu dịch giả dịch cái gì mà luẩn quẩn tối nghĩa thế, nhầm lẫn loạn lên đoạn trước là anh trai của nhân vật chính thì đoạn sau đã trở thành em trai, và mình rất nghi ngờ đây là bản lược dịch chứ không phải dịch đầy đủ, còn nếu nó là bản dịch đầy đủ thì phải nghĩ rằng có những nhà văn viết chữ nhưng với bước nhảy của cóc :v
thật ra, mình không kỳ vọng mấy vì đến cái tầm này rồi, linh cảm bất an hoặc biết nó hay ngay cả khi chưa đọc là việc không phải quá khó. Thế đấy, tuổi già cũng có lúc không quá bi đát, nhẻ :v
thế tại sao đã linh cảm bất an mà còn mua còn đọc làm zề? í hị hị hị hị khửa khửa khửa, là vì nó là một quyển ế chỏng. Chỉ vậy thôi :p

11.10.16

thế giới đã mất



Tôi mua Thần chết trong rừng bởi nó là một quyển trinh thám ế chỏng. Tôi đọc nó vì nghĩ ít nhất đời sách của nó không bạc bẽo nếu thêm được dù chỉ là một người đọc tèng nhèng như tôi :p. Tôi biết mình sẽ thấy nó là một quyển trinh thám "được của nó" bởi nhân vật chính là một cô gái bị liệt tứ chi, bị mù, bị câm, chỉ còn thính giác; một nhân vật chính đặc biệt như vậy cơ mà.
ơ, thế mà tôi lại chuẩn ca này đấy :v

Elise bị liệt tứ chi, mù, câm, chỉ còn thính giác. Trong một lần được bà giúp việc đẩy xe ra khỏi nhà, Elise vô tình quen biết cô bé Virginie 7 tuổi và cô bé ấy kể với Elise về cái chết của những cậu bé trong vùng, trong đó có cả anh trai cùng cha khác mẹ với cô bé, cô bé kể cứ như nó được chứng kiến hoặc được nghe kể lại và cô bé nói thủ phạm chính là "Thần rừng".
Elise quan tâm tới những cái chết này bởi chính cô cũng bị Thần rừng đưa vào danh sách phải chết, bởi Thần rừng đã tiến hành lấy quả tim của một cậu bé chỉ cách cô mấy trăm mét. Cô được nghe cảnh báo về cái chết gần mình nhưng không thể làm gì bởi cô mù, cô câm và cô bị liệt.
Người đọc bị cuốn vào chuỗi vụ án rối mù với cảm giác rất bất lực như một người mù, câm và liệt. Phỏng đoán cái chết đến mà không thể nói hay làm gì; mất thị giác, hoảng sợ rối loạn vì như sống trong đêm đen đặc quánh của người mù... nên dù suy luận ra thủ phạm nhưng không sao ghép được bức tranh hoàn thiện cho đến những trang cuối nhân vật chủ chốt thuật lại tuần tự thì từng mảnh ghép mới vào đúng chỗ của nó.
Mình tiếc nhất là với cốt truyện rất được như thế này, xây dựng nhân vật đặc biệt và rõ nét như thế nhưng văn lại ít chất Pháp quá, nhiều khi đọc thủng thẳng và tự cười vì đúng là phụ nữ viết trinh thám và phụ nữ này đúng là dân mê phim Mỹ, như giới thiệu thì tác giả người Pháp và là dân điện ảnh (mình cười ý nghĩ dân mê phim Mỹ vì nhiều đoạn viết bong bóng Mỹ vãi)
Câu chuyện này minh chứng cho một câu văn hài hước chao chát của Romain Gary đại ý rằng: người mù dễ thương bởi tất cả những gì họ không phải chứng kiến trên đời này.
í hị hị hị hị thế giới đã mất chưa chắc đã là tất cả thế giới sụp đổ khửa khửa khửa :v

8.10.16

ngày 7 tháng 10

Ngày 7.10 hàng năm là ngày mình cảm thấy khó ở nhất, vì mình không biết phải đón nhận nó như thế nào. Ngày mình có mặt trên đời thì tất nhiên là có tí đặc biệt nhưng mình chả thấy có tí gì chấp nhận việc mình là một cá nhân trên đời này là một cái gì đó đặc biệt cả. Nên mình rất sợ ngày này, chỉ mong mau mau cho nó hết ngày, mọi người chúc tụng thì mình phải cố gắng vui, mà thờ ơ thì mình thấy cũng không buồn không vui. Chị và em gái mình đang cho rằng những phản ứng như thế là do mình không lấy chồng đâm bẳn tính. hahaha, thật ra đi quá xa rồi thì ngay tại thời điểm mình cảm thấy cô đơn và một mình nhất thì nó cũng là thời khắc tự do gần như tuyệt đối đang đến.
hôm qua 7.10 có hai bạn đến lấy sách đã mua ở album sách dư để bán của mình, đều là những bạn trẻ kết bạn 2-3 năm rồi nhưng các bạn giấu mặt tốt hơn cả mình. Một bạn khi nhìn thấy mình thì ồ lên, chị đây ạ? - ừ, chị đây, sao thế? - em hình dung chị *khoanh tròn vòng vòng hai bên mắt, cử chỉ tả tóc tai dựng đứng*... - à, í em là mọt sách đeo kính và tóc tai rối bù? - vâng vâng. Thật đúng là ihihi. Còn một bạn khi nhìn thấy thì mình mới là người ngạc nhiên vì trong tưởng tượng mình nghĩ bạn ấy gầy gầy nhỏ nhỏ hơi mong manh yếu đuối, nhưng sự thật là bạn ấy nhìn rất cứng cáp, độc lập, tự tin. Thế giới ảo thật mãi vẫn không thể là thế giới thật :v

hôm qua 7.10 vô tình bác bạn lại soạn sách, soạn ra 5-6 chục quyển chở đến tận nhà cho mình. Mình nói con nhờ bạn đi xe máy đến chở được nhưng bác bảo không được, thứ nhất của cho không bằng cách cho, thứ hai thì ai bẩu bác là đàn ông, đàn ông là phải như vợi :)). Mình bảo hôm nay là sinh nhật con đấy, bác ồ lên lấy làm thú vị vì sự tình cờ

1h đêm mình an tâm là đã thoát ngày 7.10 trong yên ổn thì có điện thoại xin ngủ nhờ của một bạn cũng hơi hơi đặc biệt có thâm niên lâu năm và trăm phần trăm như mình đoán cũng như bạn thừa nhận, bạn không hề nhớ sinh nhật mình, thật ra, sao lại phải nhớ nhỉ ihihihi. Cuối cùng mình có một đêm gần như không ngủ :3

Sáng nay dậy, ngày đầu tiên của tuổi già thêm một nữa, đọc stt của chị bạn, ngày hôm qua 7.10.2016, chị ấy chia tay vĩnh viễn người bạn đã ở với gia đình chị mười mấy năm qua, bạn chó tên Chốp. Tự nhiên mình bật khóc tu tu vì nghĩ tới Chốp đầu gấu hay sủa có cục to đùng ở chân, mình chui vào toilet tầng 1 đóng cửa chấm chấm chấm nước mắt khỏi lem trang điểm, ra khỏi toilet mình lại nghĩ tiếp cái suy nghĩ mình vừa cố bỏ lại sau cánh cửa, là đến mình, ngày ông mèo EMi cũng rời đến một cõi khác :(. Thế là mình lại chui vào sau cánh cửa toilet chấm chấm mắt.
Cảm thấy chán nản, mình ngồi đợi bố ở bậc thềm nhà, bó gối ngồi bệt như một kẻ ất ơ, thì cô hàng xóm 50 tuổi bị tai biến nhờ người dắt vào nhà mình, cứ chỉ vào nhà nói hai tiếng Ngân Thảo. Ban đầu nói nhỏ nhẹ và méo tiếng, lúc sau thành những tiếng rít do không ai luận được cô nói Ngân Thảo là gì, cô dậm chân quắc mắt nhìn vào nhà mình như nhìn hai bóng ma vô hình trong nhà tên Ngân và Thảo. Nhìn cô vừa thương vừa tội vừa sợ, lúc sau người giúp việc của cô vào nhắn rằng, cô ấy tìm bố em, ông Thắng. Mình nghĩ tới 2 khả năng: 1, trước đây mẹ nợ tiền cô, giờ cô tai biến kinh tế bị động nên cô vào gặp bố để nhắc. 2, cô nhờ bố chữa bệnh. Đang ngồi với đủ thứ suy tư về việc được sinh ra, bệnh tật, cái chết, chia lìa, sự hữu hạn trong vô hạn của mọi kiếp sống thì một cô giúp việc khác lại dắt cô hàng xóm tai biến vào. Cô hàng xóm rưng rưng bố bố bố. À, cô gặp bố cháu, cháu nhớ rồi, cô gặp có việc gì ạ, cháu chuyển lời được mà? Cô chỉ chỉ vào người cô, đấm ngực bịch bịch, mắt ngấn nước. À, chữa bệnh cho cô ạ? Cô mếu mếu méo miệng nói Ừ và chảy zãi. Cháu hiểu rồi, cháu và bố chuẩn bị đi có việc gấp, tối bố cháu về sẽ ra nhà cô, thử chữa cho cô nhé, đừng khóc nữa, cô về nhà đã, không phải đi lần nữa đâu, cháu nhớ mà. Thế là cô liêu xiêu lẹo vẹo tựa người vào giúp việc đi về, sau lưng là cả lời chua xót cả đàm tiếu zóc zỉa, "đấy, mới hôm nào khỏe mạnh mà tai biến một cái người không ra người ma không ra ma", "con mụ í có hôm cãi nhau với em, mụ í úm cả rổ giá đỗ của em ế, con mụ tai quái lắm"...

tôi đi vào cổng chợ mua 3 bìa đậu về sốt cà chua, đứng nhìn vạt nắng xuyên qua tấm bạt rách chiếu xuống chân, tự nhiên cứ khóc. Tôi vứt 120k xuống chân và ngồi thụp xuống nhặt tiền, nhanh tay gạt gạt mắt
ngày đầu tiên của tuổi mới lại tích cực bảo mình buông đi một ít, chấp nhận thêm một ít.

7.10.16

mái chèo xoay vần chúng ta



Tự truyện của Annie Ernaux, Một chỗ trong đời viết về mối quan hệ của tác giả với phụ huynh mà chủ yếu là với người cha xuất thân từ nông dân rồi trở thành công nhân và cuối cùng làm chủ một tiệm cafe kiêm tạp hóa, một người đàn ông luôn cố gắng thoát khỏi cuộc sống nhom nhem bần hàn thô kệch để đặt bước chân vào thế giới của trí thức, tiểu tư sản. Một câu chuyện rất thật được kể bằng lối viết miêu tả, trần thuật không cảm xúc, lối viết mà tác giả hay dùng để viết thư về cho gia đình kể những tin tức chính. Và câu chuyện ấy, bản thân nó là chính sự mâu thuẫn giữa các thế hệ trong gia đình, người cha gắng sức cho cô con gái được ăn học tử tế để đặt được chân vào giới tiểu tư sản, điều ông luôn muốn mình làm được khi còn trẻ, điều khiến ông lấy làm tự hào khi đã có chút thành quả, nhưng đồng thời, khi cô con gái được thế giới tiểu tư sản chào đón, thì một hố sâu kỳ dị không tên vừa mang tính giai cấp vừa "như tình yêu bị ngăn cách” hình thành giữa hai cha con. Người cha không kéo cô con gái về thế giới của mình mà chỉ biết cố không làm cô mất mặt trước các mối quan hệ bởi xuất thân cơ cực của ông nhưng trong đó vẫn chứa chan cảm xúc chạnh lòng, xót xa hờn tủi và cả một chút giả vờ lạnh nhạt nữa
"Có lẽ niềm tự hào lớn nhất đối với ông, hay thậm chí là lời biện minh cho cuộc đời ông: là tôi đang thuộc về thế giới từng khinh miệt ông"
Một câu chuyện chưa đầy 100 trang, giọng văn tẻ và nhạt nhẽo, giọng kể đứt khúc nhưng chứa nhiều đau đáu từ phía người làm cha, và dĩ nhiên, cả người làm con nữa.
vì đâu hay tại sao, lỗi của ai, hoàn toàn không phải vậy, mà chính là "mái chèo xoay vần chúng ta"

1.10.16

yêu thương và mất mát



Sống một đời mà được biết đến hạnh phúc của việc trao đi và nhận lại yêu thương thì ý nghĩa vượt cấp so với với chuyện sống triệu kiếp mà không biết cảm nhận tình yêu, dù có thể khi biết yêu thương thì người ta đồng thời biết đến mất mát, sự chia lìa và ở tột đỉnh của tuyệt vọng là sự chia cách của cái chết như giấc ngủ dài vĩnh viễn
được làm lại có làm khác không :)
bất hối bất hối bất hối :3

Con mèo triệu kiếp của Sano Yoko là một câu chuyện có màu cổ xưa, mèo triệu kiếp cơ mà :). Triệu năm không chết vì chết triệu lần thì nó cũng hồi sinh triệu lần, một con mèo mướp ngạo nghễ đã có triệu người cưng chiều yêu thương nó, nhiều triệu lần than khóc khi nó chết đi nhưng mèo ta chẳng khóc lấy dù chỉ một lần. Có kiếp nó được ở với một ông hoàng trong cung điện nguy nga, được ra trận mạc; có kiếp lại được rong ruổi trên biển với người thủy thủ; lại có kiếp đồng hành cùng nhà ảo thuật trong rạp xiếc được mọi người khen ngợi; có bận thì sống cùng một tên trộm; lại có kiếp ở cùng bà lão cô độc; có dạo sống cùng một cô bé... dù sống ở đâu, kiếp nào, sống cùng người giàu có hay nghèo khổ, cô độc thì mèo mướp cũng được chủ yêu thương hơn cả những gì họ có. Nó không sợ cái chết, nó là một con mèo ngạo nghễ sống triệu kiếp mà. Nó thích không phải là của ai cả, nó thích là con mèo của chính mình, nó cực kỳ yêu bản thân, nó thờ ơ với tất cả các ả mèo xung quanh muốn trở thành cô dâu của nó. Mèo mướp yêu bản thân hơn ai hết, nó yêu mình hơn tất cả. Cho đến ngày nó gặp nàng mèo trắng và biết cất lên lời nói chưa bao giờ được nói ra: "Ta ấy à... muốn ở bên em một triệu lần có được không?". Khi biết yêu mèo trắng và các con, biết thế nào là yêu thương, yêu hơn cả yêu bản thân mình, trải nghiệm cuộc sống trao đi và nhận lại yêu thương, nhìn bầy con trở thành những con mèo mướp ra dáng, nhìn thấy mèo trắng dần già đi, nó nằm dài cất tiếng dịu dàng mong muốn những điều này kéo dài mãi mãi.
Mãi mãi là đến bao giờ. Một ngày mèo trắng lặng lẽ nằm bất động bên mèo mướp. Ở tột đỉnh của tuyệt vọng, phải chứng kiến yêu thương của mình bị cái chết chia lìa, mèo mướp bật khóc, khóc khi bình minh lên, khi hoàng hôn xuống, rồi lại bình minh lên và hoàng hôn xuống, khóc cả triệu lần cho tới lúc ngừng khóc, chấp nhận mọi việc. Và nằm lặng lẽ bất động bên mèo trắng.
Chú ta đã sống trọn một đời biết yêu thương, sẽ chẳng bao giờ hồi sinh để làm một thằng mèo mướp ngạo nghễ nữa.
Vậy đấy, hạnh phúc là khi được chia sẻ đấy loài người ạ meo meo meo ngoeo ngoeo ngoeo
Good by
EMi