"Lộn số nhưng nói chuyện một chút được không anh? Lâu rồi không nghe người Việt Nam nói chuyện"...
Và tôi đang xót xa...
“Quê hương tôi không ở bên kia, cũng không phải ở đây, mà ở đâu đó giữa hai nơi. Tôi rời VN quá sớm để có những kỷ niệm êm đềm với VN... Tôi không có nơi để trở về. Tôi không có nhiều gốc rễ ở bên kia, tôi cũng không có gì ở bên đây. Những người rời xa quê hương quá sớm đều không có nơi để trở về.”
“vẫn cố gắng hòa nhập vào một quê hương mới mênh mông, với một tay bám theo tương lai xa cội nguồn và một tay nắm giữ những quá khứ chưa muốn dứt lìa. Hai dòng sống vẫn trôi nhanh, cách biệt, bất kể những bất hạnh, bất lực, những đắng cay và tiếng cười đứng bên cuộc đời. Tôi không thể cưỡng lại dòng sống ở bên đây, và tôi cũng không thể trở về dòng đời bên đó.”
Và tôi đang nghĩ về...
Đêm qua em không ngủ được!
PS: Giữa hai miền mưa nắng ( HMĐ )
Delicate! why so xờ tiu pít? "Ngốc, nghếch, cáu, quên, nghịch, ngang, ngổ ngáo" / "Ăn khi thấy đói, ngủ khi thấy buồn ngủ. Và nếu ôm vào lòng thì cũng nồng ấm như bao người".
29.4.09
26.4.09
14.4.09
14.04 SAWADEKA
And when this dust falls to the urn,
In that state I came, return.
Và khi tro bụi rơi về,
Trong thinh lặng đó, cận kề quê hương.
Henry Vaughan 1622 – 1695 (The Retreat)
Tôi không biết tại sao tôi đọc nó vào ngày hôm nay mà không phải vào thời điểm mà tôi được nghe về nó. Chính xác là mất 150' để đọc lom lom trên màn hình.
Sự thật - ngọt ngào là thứ sa sỉ. Sự thật - có chăng là thứ mà ta muốn nó là như thế. Buồn cười!
Chỉ thấy trống! Muốn im!
Và khi tro bụi rơi về,
Và khi tro bụi rơi về,
Và khi tro bụi rơi về,
Và khi tro bụi rơi về,
...
Trong thinh lặng đó, cận kề quê hương.
PS : http://doanminhphuong.blogspot.com/search/label/v%C3%A0%20khi%20tro%20b%E1%BB...
OKURIBITO - DEPARTURES - KHỞI HÀNH
Đạo diễn: Yojiro Takita
Diễn viên: Masahiro Motoki, Tsutomu Yamazaki, Ryoko Hirosue, Kazuko Yoshiyuki
Quốc gia : Nhật Bản
Năm sx: 2008
Thời lượng: 130'
Giải thưởng : 1 giải Oscar, 29 giải và 4 đề cử khác
Để tôi kể bạn nghe về những con người và tất nhiên, công việc của họ nữa. Một công việc mà chỉ sau 2 tuần đã khiến một người đàn ông trưởng thành có thể nói :"Những ngày tháng trước đây của tôi tại Tokyo quả thật vô vị"
Daigo Kobayashi là một cậu bé lớn lên ở vùng quê Nhật Bản. Cha anh có một quán cafe nhỏ. Năm anh 6 tuổi, cha bỏ đi theo một người phụ nữ. Bỏ lại vợ và 1 cậu con trai với những kỷ niệm. Kỷ niệm của những chuỗi ngày cha thường bắt anh chơi cello cần mẫn và câu chuyện "thư đá".
Hãy bắt đầu bằng hiện tại. Anh luôn nhận ra anh chỉ là một tay chơi nhạc tận tâm, còn khả năng thì theo đánh giá là không có mấy tương lai. Rồi dàn nhạc tan rã. Anh cùng cây cello 180.000 yên đang trở thành gánh nặng cho một gia đình nhỏ. Và vì thế, 2 vợ chồng đã quyết định quay lại vùng quê nơi anh sinh ra. Nơi căn nhà mà mẹ anh để lại.
Với áp lực như vậy, anh đi tìm việc. Và công việc mới là người giúp việc khởi hành. Nghe có vẻ rất giống nhân viên ngành du lịch. Nhưng là một nhân viên cho chuyến đi đời người.
Ở đây người xem sẽ được quan sát công việc của những người khâm liệm. Bạn sẽ hiểu tại sao văn hóa của xứ sở Phù Tang lại luôn được đề cao đến vậy. Nghệ thuật Nokanshi, hành xử của người gác cổng giữa sự sống và cái chết, người quá cố và những người đang hiện hữu. Cuộc hành trình đi tìm chính anh. Mà theo cách nói ông chủ của Dai thì "đây là duyên số. Anh hãy đi làm" còn với anh thì dường như đây là sự trừng phạt của cho chính anh, ngày mẹ mất anh đã không có mặt và giờ đây anh phải làm công việc khâm liệm này.
Đó là một bà cụ đã qua đời sau 2 tuần mới được khâm liệm trong sự cô đơn, quạnh quẽ. Đó là một cô gái đã thay đổi đến độ không còn là đứa bé gái mà cha mẹ cô sinh ra. Đó là một cô gái nhưng với bộ phận giống đực gắn trên mình... Những câu chuyện ấy dần cho anh sự nhiệt tâm trong công việc. Lau sạch cơ thể cho người đã mất là mang đi đau khổ, phiền muộn của kiếp người đã kinh qua và tạo sự sạch sẽ cho một sinh linh mới bắt đầu.
Qua mỗi vị khách là thêm 1 lần tìm lại ký ức. Đây là cây cello khi anh còn nhỏ cha bắt anh ngồi học hàng giờ. Đây là cục đá to và gồ ghề cha trao vào tay anh ngày còn là một cậu bé đi mẫu giáo. Thư đá, biểu hiện cảm xúc và tình cảm của người tặng nó. Nếu nó nhẵn nhụi thì nó tượng trưng cho hạnh phúc và vui vẻ. Nếu nó thô ráp thì tượng trưng cho sự phiền muộn. Anh đã trao vào tay cha cục đá nhỏ thôi, còn cha lại trao cho anh một cục đá thật lớn và gồ ghề.
Những đĩa nhạc của cha ở quán cafe, mẹ anh vẫn giữ. Mika, vợ anh nói rằng cô tin mẹ vẫn còn yêu cha cho đến tận cuối đời còn anh thì lại nghĩ là không thể.
Anh đứng trên cầu và nhìn xuống dòng nước. Cá hồi đang kẹt, mắc vào đá. Anh tự hỏi biết rằng sẽ chết mà sao vẫn đi qua. Vì đi qua để tìm về nơi mình đã sinh ra.
Ông chủ của anh, người mà luôn tin vào duyên số. Luôn cho rằng việc anh đến phỏng vấn xin việc, việc anh làm công việc này... tất cả là do duyên số. Và việc, ông làm công việc khâm niệm suốt 9 năm qua, vị khách đầu tiên chính là vợ ông - cũng là duyên số.
Khi từ bỏ cây cello 180.000 yên anh như trút đi gánh nặng. Anh từ bỏ âm nhạc. Và giờ đây, khi vợ bỏ đi vì không đồng tình với công việc của anh. Anh trở về với cây cello tuổi thơ. Anh chơi hàng giờ trên những cánh đồng, anh chơi cello như bản nhạc của người gác cổng tiễn một kiếp người hay những kiếp người lần lượt đi qua những bản cello anh chơi...
Có thể nói việc sau 30 năm để nhớ khuôn mặt cha là điều khó khăn, đặc biệt khi cha anh thật tệ. Giờ đây, anh đang ngồi làm công việc của anh, cho chính cha mình. Cục đá của anh năm nào, nằm chặt trong bàn tay đã cứng của cha. Và khi anh có thể nhìn ngắm ông thật kỹ thì những đường nét mờ nhạt về cha dần dần hiện rõ. Chính lúc ấy, anh đã nhận ra cha mình. "Ông ấy chính là cha anh".
Cách làm film khiến người xem liên tưởng tới đạo diễn xứ Hàn Kim Ki Duk. Còn nội dung, các tình tiết ẩn dụ thì gợi đến Haruki Murakami.
Nếu tôi type bài này hồi chiều thì có lẽ sẽ không lộn xộn và có thể nói được nhiều hơn vì khi ấy mới xem xong film. Lúc ấy có thứ cảm giác không làm gì đó, không kể cho ai đó, hay đại loại thế thì không chịu được. Nhưng rồi cứ giữ giữ trong đầu và cũng có phần thấy quá sức để nói gì đó nên thôi. Giờ thì đúng kiểu "nhớ gì chép đó" rồi! Tự nhiên muốn mở cái list Minamoto Kobayashi Group để nghe.
Khi xem tôi nhớ đến ngày bốc mộ ông Nội. Ngày bé không biết gì nhiều, khi về đã thấy ông nằm trong áo quan. Cách đây 2 năm thì bốc mộ cho ông. Lúc ấy rạng sáng ngồi cọ cọ từng phần xương của ông đề cho vào quan nhỏ... Nghĩ là mình đã làm những điều cuối cùng...
THE SECRET GARDEN
Trong tôi đang hỗn mang quá! Cứ nghĩ tới đâu thì type tới đó. Cắt mạch nghĩ thì chuyển và tôi không biết sẽ type những gì... Hum
Cũng không biết vì lẽ gì mà dạo ấy tôi lùng rất kỹ về Secret Garden. Ban đầu thì cứ nghe và thấy thích, không biết đâu là hit để mà nghe. Nói chung thẩm mỹ nhạc của bản thân chưa bao giờ là cao hay có chất lượng.
Việc đọc sách cũng vậy. Không hề có định hướng vì vậy mới xảy ra tình trạng. Mới nhận thức mọi sự thì bạ sách nào là đọc sách ấy. Ví như Sidney Sheldon là của chị gái mang về vứt ở giá sách, hay đọc bài điểm sách "Cơ hội của Chúa" thì nằng nặc đòi cha đi kiếm, "Không gia đình" thì thấy trên giá sách của Cụ Gìa, "Tuổi thơ dữ dội" thì đi lượn sách báo cũ mang về...
Cứ như vậy, mọi thứ lộn tùng phèo. Có người cũng cười vì lớn từng tuổi này rồi lại mua nhiều văn học thiếu nhi về nằm ghếch chân lên đọc.
"The secret garden" ôm về cùng dạo với Emil, Mio, Karlsson, Buồn nôn, Phân tâm học... Ngay khi nhìn thấy cuốn The Secret Garden, tôi biết mình sẽ thích nó. Chỉ là cảm giác thấy vậy. Lúc ấy chỉ liên tưởng tới Song from secret garden...
Việc đọc thì đi theo chiều Hiểu - Tưởng tượng - Cảm nhận
Còn nghe thì Cảm nhận - Tưởng tượng - Hiểu
Tối qua, tôi ngồi xem film The secret garden ( 1993 ). Nhưng vẫn như mọi lần, nếu tôi vì thích 1 cuốn văn học nào đó mà tiếp tục sự thích ấy qua ngôn ngữ điện ảnh thì tôi đều thất vọng. Phim làm rất nông, những điều đẹp đẽ mà như tôi cảm nhận qua cuốn sách "phép màu" đều không được thỏa mãn. Nhìn chung là tôi không thích qua ngôn ngữ điện ảnh.
Quay lại...
Khi tôi nghe bản Song from secret garden lần đầu và cho đến tận trước lúc đọc cuốn sách thì bản này gợi cho tôi một cảm giác buồn nao nao, da diết, khó tả. Nó không là cái đau, mà là sự trống trải, trống của những điểm thủng. Một tình cảm có đôi khi xen cả phần trống hoác đến sạch sẽ. Giống như bạn nhìn về một miền xa xăm có bạn và một ai đó đã từng, nhưng giờ chỉ có bạn mà thôi. Hay nó cho bạn cảm giác bạn đang đi dạo trong khung cảnh ngút tầm mắt. Đi và đi...
Có thể là do cảm tính. Qủa thật, dạo tôi nghe bản này nhiều nhất là khoảng này năm ngoái. Lúc ấy tôi nghiện Haruki Murakami quá đỗi. Và tôi tự cho khu rừng của Kafka Tamura tựa cũng như một khu vườn bí mật (ẩn). Tôi cũng hay lên tầng 6 để nhìn về những nơi có nhiều cây to quanh khu nhà và hít hà căng lồng ngực cái không khí mà tôi cho rằng, nó là mùi của cái cây to đằng xa ấy.
Đôi khi, bị một cảm giác gắn theo như vậy. Nó như hiệu ứng ấy. Khi tôi nhớ thân yêu, tôi cũng hay nghe lại bản Norwegian Wood. Nó như một khung cảnh kỉ niệm vậy. Dù tôi thì cho rằng nó hơi buồn buồn vì tôi cứ nghĩ tới hình ảnh khoác tay đi dạo trên những đồi cỏ xanh xanh trong mưa nhẹ. Còn anh thì nghĩ cô gái ấy thật buồn cười. My God!
Hôm rồi, có Chàng nhắn tin cho tôi nói rằng, ngồi nghe Lament ( Uaral ) mà nhớ tôi quá chừng. Nghĩ cũng hài! Tôi thì vì Lament mà làm một bài thơ ngắn ngắn tới độ cảm giác trong người như phát rồ. Cứ ở dưới vực thật sâu, giữa thác nước và hồ và chỉ mình tôi ngó lom lom lên thật xa một thứ ánh sáng trên cao. Gờ ánh sáng ấy cao và tôi đợi, không biết đợi ai hay đợi điều gì chỉ biết vừa muốn mình được lên với ánh sáng, vừa không muốn rời khỏi nơi sâu thẳm này.
Khi đọc The Secret Garden ( Frances Hodgson Burnett ) tôi băn khoăn, đúng hơn là cũng có phần lo lắng rằng liệu mình có vỡ òa ra không? Nó thực là thứ cảm giác thường hiếm xảy ra. Nhưng khi gấp sách lại rồi, nằm im mà nghe Song from secret garden thì bản nhạc dường như không chỉ là nỗi buồn. Có những quãng violin khiến bạn nghĩ mình là Mary Lennox đang ở giữa cánh đồng hoang để hít căng tràn hương thạch thảo. Rồi cũng có khi, nó là những hồi ức của một nỗi đau khóa kín trong 10 năm của người chồng mất vợ. Hay nó là sự u tối đến ảm đạm của cậu bé Colin để rồi một ngày khu vườn nói với cậu hay cậu nói với khu vườn rằng :"Tớ sẽ sống mãi, mãi mãi!". Khi tiếng violin ấy da diết quãng cao thì piano điểm vào những khoảng trầm, như một vòng tay. Vòng tay "phép màu".
Tôi có lần nói với Th rằng, có những khi cuộc sống không buồn, cũng không vui nhưng cũng không thể cười. Những lúc ấy thường tự hỏi, trong lớp học này những cái miệng đang cười, nói hay họ trêu đùa là vì nguyên do gì? Em nhìn tôi rất lạ!
Hôm rồi, tôi chở em về nhà. Em nói rằng khi em nhìn lại những bức ảnh cách đây 1 năm, em thấy em cười và em cũng hỏi tại sao khi ấy mình lại có thể cười tươi được như thế?
Mỗi người ai cũng có một khu vườn bí mật (ẩn). Khu vườn ấy có thể ảm đạm, khô cằn để trải mình ra nhiều năm tháng, nhưng cũng có khi chỉ là 1 khu vườn để đi vào và khóa lại như bé Mary, Colin, Dickon... Và là khu vườn đêm, khi chơi trò dẫm chân và bước đi. Mùi của khu vườn nhỏ và mùi khu vườn đêm trong gió nhẹ. Không phải thôi miên. Là mùi yêu thương nguyên sơ ban đầu.
Cái được duy nhất khi tôi xem film là giờ đây nó thỏa mãn 1 khung sẵn có về những cảnh thần tiên lưu lại trong bộ não để khi nằm nghe những âm thanh này thì tôi biết đoạn nào sẽ là cảnh cây cối đâm chồi tìm sức sống, tìm sự hồi sinh, và đoạn nào là khúc nhạc "công trình nghiên cứu khoa học" của Colin...
Tôi nhớ những ghi nhận về chính mình của bé Mary và nhoẻn miệng cười. Tôi nhớ sự giận dữ, ích kỷ của Colin ( và liên tưởng tới ai đó ), tôi cũng nhớ những biểu hiện cau có của ông Ben làm vườn, tôi nhớ khuôn mặt chìm trong u tối của chủ nhân lâu đài. Tôi thích những tiếng cười ngây ngô trong phòng Colin. Thích những trò giả bộ mà lũ trẻ nghĩ ra. Đúng! Trẻ con thì là trẻ con thôi. Thật dễ chịu... Tuổi thơ ấy, nghĩ ra thật dễ chịu!
Bạn có bao giờ từng tự nhủ thầm "Tôi có thể, tôi có thể làm nó, tôi có thể..." hay tự nhủ cho ai đó "Anh có thể, có thể, có thể làm được ..." - My Secret Garden!
Entry for 06 April 2009
( Theo mùi không khí mà ta cảm nhận. Đưa ta đi đến những miền khác nhau )
"...
Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau"...
- Mai - Chủ Nhật, nhé Tú?!"
Ừ, mai! Thời gian làm thay đổi nhiều thứ.
Như cậu chẳng hạn. Cậu đã khác. Cậu bớt đi nhiều nghị lực.
Tớ thì vẫn vậy. Vẫn như hôm nào cậu mắng. Hấp tấp!
Hôm nay cái tính ấy làm tớ thi chán ốm.
Nhớ cái cửa sổ cũ kỹ.
Và nhớ nụ cười láu cá lúc ấy của cậu. Giờ, cậu khác rồi!
Sầu ơi là buồn!
"...
Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau"...
- Mai - Chủ Nhật, nhé Tú?!"
Ừ, mai! Thời gian làm thay đổi nhiều thứ.
Như cậu chẳng hạn. Cậu đã khác. Cậu bớt đi nhiều nghị lực.
Tớ thì vẫn vậy. Vẫn như hôm nào cậu mắng. Hấp tấp!
Hôm nay cái tính ấy làm tớ thi chán ốm.
Nhớ cái cửa sổ cũ kỹ.
Và nhớ nụ cười láu cá lúc ấy của cậu. Giờ, cậu khác rồi!
Sầu ơi là buồn!
Entry for 05 April 2009
Trong không khí hôm nay có mùi của cùng ngày này năm trước. Và cũng vô tình trong không khí ấy thì tôi cũng ngồi nghe Secret Garden. 1 năm trôi qua, và cũng hệt như một khu vườn với những bí ẩn.
Tôi hỏi anh rằng ngày giỗ tổ có được nghỉ không? Đang trực?
Và có người đã nói ngay rằng: "Cô gái ngốc này!"
Giống như bạn viết một cuốn sách, trong đó bạn cũng là một nhân vật. Nhưng rồi nhân vật ấy đi đến kết cục nào bạn cũng chưa từng định sẵn. Con chữ chạy theo ý nghĩ sản sinh. Vậy thôi!
Tôi có từng nói giống như một người trong khu vườn ơi ới gọi tôi. Cứ gọi và chờ tôi. Vì thế, tôi bước vô thức vào. Cũng chẳng hề nghĩ, vào khu vườn ấy thì sẽ nhiều nụ cười, niềm vui hay tiếc nuối, nghĩ ngợi. Chưa từng nghĩ. Như đi vào khu vườn ấy, là tìm kiếm hạnh phúc, niềm vui trong nỗi đau hay ngược lại.
Cứ rong chơi trong khu vườn ấy. Chỉ có tôi và bạn, không nghĩ gì nhiều. Có những chuyện có thể quyết định được vì nó nằm trong sự tính toán, nó nằm trong tầm tay. Song, cũng có những chuyện, có ngồi tính qua tính lại cũng không thể "tưởng"- chứ đừng nói là xảy ra hay sẽ thế này, sẽ thế khác...
Đời sống thật lạ! Nếu là trò game, khi đá mắt nhìn góc màn hình thấy Lives là 4, 5, 6 hoặc hơn nữa thì ta có làm khác đi không?
Có nhiều hơn 1 để sống. Sẽ thế nào?
Có khi sẽ dám hy sinh nhiều hơn vì có nhiều hơn 1 cơ mà. Cũng có khi sẽ phung phí hơn, chủ quan hơn vì mất rồi sẽ lại có lại lần khác?
Vì thế nên chăng game thường thu hút!?
Em bảo tôi khi ra ngoài thì không thân thiện, không hòa đồng. Tôi không biết! Tôi thấy không có gì vui để cười, không có gì để nói. Nếu có gì vui, có gì để nói tôi sẽ nói, sẽ cười. Còn không, tôi để dành ý nghĩ để nghĩ về những điều kiểu Silence Speaks hay talking without speaking.
Unit đang học là People. Bài trắc nghiệm trước bàn dân thiên hạ thì tôi là người không hòa đồng. Có ai phủ định điều ấy. Tôi sai. Tôi đúng. Không biết. Tôi giữ những gì cho tôi. Và vào thời khắc mà tôi đi qua ngày tháng vô thức hay để chúng rơi tự do thì rõ là tôi cần giữ cho riêng tôi một khoảng lớn thật lớn. Đừng cố thay đổi gì. Tôi đang sống cho tôi.
Cuộc sống quanh đây cũng thật lạ. Có khi cả năm con người ta không cười thân thiện đến 1 nụ, cũng không hỏi han đến 1 câu có thiện ý. Rồi đến khi có việc thì lại hơi hới như thân quen. Không giống với khu vườn của tôi.
Tôi có hỏi em rằng, không biết trước khi chết thì mình sẽ nghĩ gì nhỉ? Hình ảnh mình nghĩ đến lúc tận cùng ấy là gì? Em nói, em không biết. Đúng! Too young to...
Ngày mai, sẽ thi Lý thuyết kế toán. Chưa tự tin với những gì có trong đầu nhưng cũng không thể tập trung học. Có gì đó phải nói ra nhưng nói ra không kịp với ý nghĩ. Nản rồi đây!
Trời trở gió nhanh quá! Sớm nay còn trong veo. 2h trước còn gió nhẹ. Giờ đã mưa to, gió thổi bật tung từng ý nghĩ ngóc ngách. Có tiếng chậu cây rơi vỡ.
Nhưng, khu vườn của tôi vẫn đây. Trước gió. Trước mưa...
Và anh. Thở nhẹ nhẹ. Đều đều. Yên bình.
PS: Dân tình đang kỉ niệm Kurt. Còn tôi thì vô thiên lủng về Johnny Cash và Walk the Line.
Tôi hỏi anh rằng ngày giỗ tổ có được nghỉ không? Đang trực?
Và có người đã nói ngay rằng: "Cô gái ngốc này!"
Giống như bạn viết một cuốn sách, trong đó bạn cũng là một nhân vật. Nhưng rồi nhân vật ấy đi đến kết cục nào bạn cũng chưa từng định sẵn. Con chữ chạy theo ý nghĩ sản sinh. Vậy thôi!
Tôi có từng nói giống như một người trong khu vườn ơi ới gọi tôi. Cứ gọi và chờ tôi. Vì thế, tôi bước vô thức vào. Cũng chẳng hề nghĩ, vào khu vườn ấy thì sẽ nhiều nụ cười, niềm vui hay tiếc nuối, nghĩ ngợi. Chưa từng nghĩ. Như đi vào khu vườn ấy, là tìm kiếm hạnh phúc, niềm vui trong nỗi đau hay ngược lại.
Cứ rong chơi trong khu vườn ấy. Chỉ có tôi và bạn, không nghĩ gì nhiều. Có những chuyện có thể quyết định được vì nó nằm trong sự tính toán, nó nằm trong tầm tay. Song, cũng có những chuyện, có ngồi tính qua tính lại cũng không thể "tưởng"- chứ đừng nói là xảy ra hay sẽ thế này, sẽ thế khác...
Đời sống thật lạ! Nếu là trò game, khi đá mắt nhìn góc màn hình thấy Lives là 4, 5, 6 hoặc hơn nữa thì ta có làm khác đi không?
Có nhiều hơn 1 để sống. Sẽ thế nào?
Có khi sẽ dám hy sinh nhiều hơn vì có nhiều hơn 1 cơ mà. Cũng có khi sẽ phung phí hơn, chủ quan hơn vì mất rồi sẽ lại có lại lần khác?
Vì thế nên chăng game thường thu hút!?
Em bảo tôi khi ra ngoài thì không thân thiện, không hòa đồng. Tôi không biết! Tôi thấy không có gì vui để cười, không có gì để nói. Nếu có gì vui, có gì để nói tôi sẽ nói, sẽ cười. Còn không, tôi để dành ý nghĩ để nghĩ về những điều kiểu Silence Speaks hay talking without speaking.
Unit đang học là People. Bài trắc nghiệm trước bàn dân thiên hạ thì tôi là người không hòa đồng. Có ai phủ định điều ấy. Tôi sai. Tôi đúng. Không biết. Tôi giữ những gì cho tôi. Và vào thời khắc mà tôi đi qua ngày tháng vô thức hay để chúng rơi tự do thì rõ là tôi cần giữ cho riêng tôi một khoảng lớn thật lớn. Đừng cố thay đổi gì. Tôi đang sống cho tôi.
Cuộc sống quanh đây cũng thật lạ. Có khi cả năm con người ta không cười thân thiện đến 1 nụ, cũng không hỏi han đến 1 câu có thiện ý. Rồi đến khi có việc thì lại hơi hới như thân quen. Không giống với khu vườn của tôi.
Tôi có hỏi em rằng, không biết trước khi chết thì mình sẽ nghĩ gì nhỉ? Hình ảnh mình nghĩ đến lúc tận cùng ấy là gì? Em nói, em không biết. Đúng! Too young to...
Ngày mai, sẽ thi Lý thuyết kế toán. Chưa tự tin với những gì có trong đầu nhưng cũng không thể tập trung học. Có gì đó phải nói ra nhưng nói ra không kịp với ý nghĩ. Nản rồi đây!
Trời trở gió nhanh quá! Sớm nay còn trong veo. 2h trước còn gió nhẹ. Giờ đã mưa to, gió thổi bật tung từng ý nghĩ ngóc ngách. Có tiếng chậu cây rơi vỡ.
Nhưng, khu vườn của tôi vẫn đây. Trước gió. Trước mưa...
Và anh. Thở nhẹ nhẹ. Đều đều. Yên bình.
PS: Dân tình đang kỉ niệm Kurt. Còn tôi thì vô thiên lủng về Johnny Cash và Walk the Line.
GIẤU ĐI, DƯỚI BÀN TAY DƯỚI MÙA THU
Tác giả : Nhã Thuyên
Tặng bạn đọc của tôi,
những người đang
hít
thở
một cuộc sống của mình
***
Bỏ cuộc rượu vỉa hè để nắm tay nhau mà đi. Gió lồng lộng. Nắng đêm nhóng nhánh lá cây, chảy ướt phố.
Không có gì còn lại: những cái bắt tay, những câu chúc mừng, vài ba bình luận văn chương, câu vè giễu cợt đổi lấy tiếng cười chốc nhát, vị hăng nồng của thứ rượu nhiều cồn lẫn mùi bụi hẻm ẩm ẩm sương xuống và miếng thịt gà dai nghẽn đà nhai… Gió làm quên rất mau. Chỉ có hai cơ thể biết lạnh muốn ôm riết giữa phố đêm và hít hà trái má thơm tho gợi đến cái thèm một trái đào hưng hửng lông tơ giữa đám lá đào nhỏ mau lốm đốm đen tàn trong chiều xuân muộn. Một nét vẽ trong thiên nhiên đôi khi cũng có ý nghĩa như việc nhận ra sự sống.
Tình yêu sẽ mòn mỏi bởi nô lệ cuộc sống. Tất cả sẽ mòn mỏi bởi nô lệ cuộc sống - Tôi nói, thật nhỏ thôi, cũng không dám chắc mình đã phát ra tiếng, gần như vừa nói xong âm sắc đã vô hình, cầu mong chỉ đủ trái tim cạnh trái tim tôi nghe thấy. Tôi không muốn để những trí óc thông minh diễn giải nó là một tuyên ngôn. Từ “nô lệ”, từ “tất cả”, thậm chí cả từ “cuộc sống”, “tình yêu”, - tôi nói với tôi - đừng đọc to, đừng nhấn giọng, bởi nếu không, nghe hãi hùng, hoặc hài hước, và trơ cứng như những chương trình truyền hình nhàm chán các gương mặt, các điệu cười, các câu đùa cợt và cả sự duyên dáng. Mỗi khi phát âm các từ “to tiếng”, tôi đều chờn chợn chính mình, gai gai thịt hoặc đỏ mặt. Người quét rác gom những lá khô đẫm bóng tối như những tấm giấy cũ vàng vào chiếc thùng xe bè bè mang dáng một con cóc, lặng lẽ. Nỗi ảo não đến rất nhanh. Tôi rất dễ thất vọng về đời sống. Dù tôi yêu đến từng cái lá, tôi muốn gom giữ cả những chiếc lá chưa kịp thành hình đã bị sâu gặm, viền đen lại như băng tang. Tôi muốn giữ cả những con sâu nữa. Chẳng muốn mất đi một chút nào hình ảnh của cuộc sống trong óc. Cuộc sống, một từ rộng quá, lòng yêu nào ôm nổi? Đâu là cuộc sống mà chúng tôi đang đợi đến?
Cuộc sống nào? – Tôi cũng không dám chắc đó là lời anh.
Chúng ta sẽ…
- Anh yêu em.
- Anh yêu em.
- Anh yêu em.
Những âm thanh mỏng nhất đồng thời dẻo dai nhất.
Chúng tôi quấn lấy nhau. Anh dụi vào tôi như trẻ nhỏ. Tôi là Kẻ Chở Che. Tôi là một Bình Yên. Tôi là Cuộc Sống viết hoa của anh? Còn anh, là phần máu thịt còn lại trong cuộc sống của tôi, tạp nham hơn, bải hoải hơn, rộn rã hơn, bung xung hơn và tôi không bao giờ thiêng liêng hóa nó bằng một từ viết hoa. Anh là những hạt cát trong bãi vàng thau lẫn lộn của tháng năm tôi. Tôi yêu một cuộc sống không tín ngưỡng.
Chúng tôi yếu đuối. Và vui thích. Và nếu như tôi là hương thơm, tôi sẽ tan vào da thịt anh và ngủ trong đó, mãi mãi. Nếu được từ giã đời sống theo cách đó. Luôn luôn, chúng ta muốn từ giã đời sống theo một cách êm đẹp bình an. Tôi không chán nản cuộc sống. Tôi muốn từ giã cuộc sống để được một đời sống khác, biết đâu, ở kia, ở đó, ở đây, ở nơi khác, ở nơi này…Ứa nước mắt. Và lại muốn mỉm cười. Tôi không thấy mỉa mai những cảm xúc chảy mềm của cơ thể. Tôi cũng không bao giờ phải biện hộ về sự yếu đuối. Da thịt chúng ta cũng đủ cứng và rất dai rồi.
Cuộc sống buồn. Cuộc sống nào buồn? Không lẽ, tuổi 20, chỉ quan sát thôi đã thấy yêu nỗi buồn thắm thiết như một người tình. Thậm chí tôi luôn nghĩ lại, nếu không yêu (anh), có lẽ tôi đã tự sát thành công. Chẳng cần có thêm một cú shock nào để nghĩ đến chuyện tự sát. Lấy những đau khổ trong quá khứ ra ngắm nghía, chỉ là một ve vuốt giả dối và che đậy sự ích kỉ với đời sống hiện tại mà thôi. Mất cha ư? Bị bỏ rơi ư? Yêu những tình yêu nhầm lẫn ư? Còn gì nữa… Chẳng có lý do gì để tự sát. Chỉ vì một cảm giác mà thôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là kẻ đau khổ và bị số phận dày vò, ngoại trừ chính tôi là một hiện thân nhảm nhí của hai từ “số phận”. Vậy mà quả tình tôi luôn nghĩ lại, nếu không yêu (anh), có lẽ tôi đã tự sát thành công.
***
“Thế rồi mày đi đâu? Mày ngủ ở đâu đêm qua? Mày có biết bao nhiêu lần rồi không? Mày còn muốn như thế nào nữa. Tao quá thất vọng về mày. Người ta sẽ nói tao như thế nào. Tao không dạy được mày. Mẹ nói rất to, chưa bao giờ nói to vậy. Giọng mẹ run đến nỗi anh hình dung rõ môi và gương mặt mẹ lúc đó.
Mẹ rất giận dữ. Và rất đau lòng - điều làm anh không xúc động, nhưng làm anh suy nghĩ. Anh không muốn làm mẹ buồn. Lúc đó chúng ta không nhớ gì cả. Quả thật. Cũng không nhớ để gọi cho mẹ.
Em cũng vậy. Cũng như mẹ em. Mẹ em thường đau lòng vì những điều em không còn tin nó đáng để gây ra nỗi đau. Chúng ta đã đau những nỗi đau khác. Những điều khác. Nhưng em không bao giờ phản ứng. Nhưng em cũng không xúc động. Lúc đó, em không nghĩ là anh ở lại. Em đánh thức, nhưng không nỡ. Tại vì anh đang ấm. Và em đang ôm anh. Lúc đó, em có nghĩ đến. Nhưng em không nhớ để gọi điện, quả thật. Em chỉ thấy bứt rứt. Một cái gì đó. Lẽ ra không nên vậy. Ở Việt Nam mình. Hoặc là, không phải ở nơi này. Chúng ta khác mẹ. Và trong óc nhiều người, Việt Nam, không phải phương Tây. Nhưng thực tế những điều đó chẳng phương Tây cũng chẳng phương Đông.
- Anh yêu em - Anh nói, khẽ như một mỉm cười thoảng qua. Và chỉ một giây nàng nhận biết được điều đó.
- Không phải ở nơi này - nàng nói. Họ nháy nhau, mỉm cười trở lại. Kèm một ánh nghịch ngợm”.
Tôi định viết “Một câu chuyện được xâu lại bằng đối thoại”. Như trên, chẳng hạn. Tôi ngồi và gõ lại những đối thoại hiện ra trong óc. Chúng tôi luôn nói với nhau rất ít, ít nhất có thể. Những gì chúng tôi nói có thể đếm được, vun lại chắc chừng được một vốc từ. Chúng tôi trao đổi bằng cách nào không rõ. Vậy mà đôi khi vẫn muốn nổ tung ra như thể phải nghe nhau nói quá nhiều. Quá nhiều điều không cần phải nói. Tôi muốn viết. Muốn viết. Tôi đang viết. Nhưng gõ lại đời sống là một việc buồn, bởi luôn đem lại cảm giác vô nghĩa, và lực bất tòng tâm. (Từ “bất lực” mang nghĩa khác, với tôi, tất nhiên là rất nên kiệm dùng). Tôi vẽ ra những tiếp xúc, những chuyến đi rộng dài trải nghiệm đời sống thực. Nhưng không phải, không phải. Cái gì là thực đây, khi chính bàn phím trước mặt tôi đây cũng có thể chỉ là một hoài nghi? Viết là một sự rất buồn, rất nhàm tẻ so với đời sống sinh động, hoặc đời sống tưởng là sinh động trở nên hết sức rời rạc, so với những mảng khối và độ giãn nở không hề vô hình của chữ. Tôi muốn viết để bạn đọc đọc thấy đời sống của mình, nhưng đời sống đó phải được đúc lại, và lọc qua một lớp từ rất trong.
***
Bạn đọc của tôi, những người đã từng dành chút thời gian đọc những gì tôi viết, tôi quả tình chưa bao giờ có ý muốn làm mụ mị ai bởi những từ ngữ rối rắm. Tôi nghĩ rất nhiều về những câu chuyện. Tôi thích kể chuyện, có lẽ từ thuở bi bô tập nói.Tôi ham nghe kể chuyện. Tôi muốn giữ lại hết những câu chuyện tôi biết, tôi nghe, tôi đọc. Nhưng càng kể lại, tôi càng thấy những câu chuyện đâu thể hiện diện đúng nghĩa chỉ bằng cách kể lại. Chúng chen lấn, và làm bội thực trí nhớ nhiễu thông tin. Tôi muốn kể bằng im lặng.
Bạn hỏi tôi: có phải những câu chuyện đã mất đi. Những câu chuyện mất đi đâu? Chẳng bao giờ, thưa bạn. Những câu chuyện tôi viết luôn hiện diện bằng cách mà tôi luôn ép mình: giấu đi.
Giấu đi, giấu đi, giấu đi.
Có đáng kể gì đâu, tất cả những điều này? Đáng kể biết bao, những điều này! Nhưng tất cả, hãy giấu đi, giấu sâu xuống dưới làn da của lớp chữ, trong thịt, trong máu chảy và trong lục phủ ngũ tạng của chữ… Hãy kể bằng im lặng, bằng mắt tôi nhìn bạn vờ như lơ đãng, và tay tôi nóng ấm bối rối đặt trên đùi, khi ngồi đối diện bạn một gương mặt lạnh. Muốn biết những câu chuyện của tôi, bạn phải đọc qua những lớp da. Phải biết rạch ra những lớp da bọc ngoài, nếu nó ở sâu hơn. Bạn đọc, phải thở cùng tôi, và thở theo nhịp của bạn. Đôi khi, chừng như tôi làm bạn đau. Đừng tin rằng sự khó hiểu là mù mịt. Bởi tôi không cố ý làm dáng trong văn chương. Và cũng đừng tin ở những nhà phân tích. Mỗi người chỉ được sở hữu một hơi thở mà thôi. Cũng đừng tin tôi. Bởi không phải bạn đọc tôi - hay đúng hơn bạn đọc tôi bằng con người bạn, đúng hơn, bạn đọc chính bạn. Và tôi, tôi chẳng bao giờ hiện diện trong trang sách. Chẳng bao giờ bạn tìm biết được tôi. Mỗi lần tôi đọc lại tôi - ôi, quả tình nếu tôi có thời gian, có lòng kiên nhẫn, có đủ tự phụ và có đủ sự trơ trẽn không xấu hổ, hay không có trí nhớ để quên ngay được những thứ vừa viết ra, tôi sẽ đọc bằng những tôi khác nhau. Vậy là, cô đơn làm sao, bạn đi tìm bạn mà bạn tưởng đang đọc tôi, tìm tôi. Tôi đọc tôi đây, mà hóa ra, tôi tưởng vậy thôi. Người bạn đọc của tôi, tôi nói vậy, có dài dòng không? Tôi có quá nhiều thời gian ngồi một mình, và vì thế, tôi chạy theo ý nghĩ…
Quả thực, đây đâu phải là lần đầu tiên tôi muốn bày ra một câu chuyện, ngay từ đầu. Tôi muốn dựng một không gian tôi đang sống. Ngày thường. Những người tôi đang cùng sống. Tôi muốn mô tả, muốn bày ra, mà không phải đi quá sâu vào mình. Tôi bé nhỏ và yếu ớt biết bao trong thế giới từ ngữ.
Không phải, nếu tôi kể lại, mô tả lại cho bạn thấy, các bà mẹ nổi giận như thế nào. Nỗi đau của họ. (Sao lại họ, như một người lạ). Không phải, nếu tôi tường thuật lại những diễn biến của sự kiện, của việc đã xảy ra. Không phải. Nếu đúng là tôi đang tìm viết về đời sống, thì tôi không có cách nào khác là giấu những câu chuyện đi. Giấu đi! Giấu đi! Giấu đi! Còn nếu bạn cần kể chuyện, tôi chỉ có thể tặng bạn một bịa đặt lam nham sẽ làm bạn mệt. Chẳng phải, bạn đang sống trong cả một thế giới những câu chuyện hay sao? Bạn chẳng phải bội thực vì chuyện trên báo chí, trên đường, chuyện tâm tình bạn được nghe, và những câu chuyện của chính bạn đang làm bạn ngạt thở mà không sao thoát khỏi tấm lưới bùng nhùng của nó để đằm mình vào giếng sâu lạnh giá của trầm tư, để khỏi phải khốn khổ vì không ai đủ khả năng, đủ thời giờ và lòng cảm thông để nghe thấu những câu chuyện bạn chất chứa…
Chúng tôi chỉ còn biết nói với nhau những câu bằng ý nghĩ hơn là âm thanh. Những đối thoại thầm lặng - đó cũng là điều tôi cần phải viết. Bởi những đối thoại cũng là một cách giấu đi những câu chuyện của tôi.
***
Tôi đã giấu đi. Bạn hãy rạch ra đi, như đôi lần, bạn muốn cầm lưỡi lam kia rạch vào làn da mỏng của bạn. Nếu bạn tìm câu chuyện, thì ở dưới những từ ngữ, và những đối thoại, bạn có đọc được một mảnh đời sống đang diễn ra không, một câu chuyện nào tôi kể không? Tôi thấy mình, cũng như bạn, thèm khát bạn nghe thấu những câu chuyện tôi kể. Tôi đã buồn biết bao khi bạn nói “những gì tôi viết chẳng có chuyện gì cả”. Tôi chẳng có một câu chuyện nào để kể cho bạn, để bạn được kể lại cho ai đó làm quà vui. Tôi chẳng có câu chuyện nào bày ra, vì quả thật, tôi chỉ làm một điều: giấu những câu chuyện của tôi đi, và để bạn tìm, và chính bằng cách đó, tôi cũng đi tìm. Mà chính vì thế, bạn chẳng thể nào kể lại. Mỗi người chỉ có thể tự tìm lấy câu chuyện của mình mà thôi. Những câu chuyện dưới giếng sâu của tôi, chúng tẻ nhạt quá phải không?
Mùa thu đến rồi, và tôi lại ngẩn ngơ và hân hoan ngắm những bàn tay giấu dưới những mùa thu. Tất cả chỉ đến khi chúng ta biết đợi chờ, biết kiên nhẫn, biết mãnh liệt và biết hít thở. Thở khẽ thôi, để những hơi bạn sống không đứt gẫy giữa chừng bay trong không khí, và để, chúng ta gặp nhau, thở ra thở ra, hít vào hít vào, chẳng cô đơn... Tôi không nỗ lực, nhưng trong thời gian tôi đang sống này, tôi vẫn muốn kể cùng bạn, một cuộc sống trong ngôn ngữ và bạn lắng nghe này, những chuyện kể dưới lớp da của từ và móc nối trong các đối thoại hàng ngày của chúng ta.
Tôi vẫn thường tự lảm nhảm một mình, với mình, nếu không yêu (anh), có lẽ, tôi đã, hoặc chắc chắn, tôi đã tự sát thành công. Nếu đó là một cảm giác, bạn có đọc được cả một câu chuyện dài, từ hơn 20 năm tuổi của tôi không? Và đọc bằng những năm tháng đã qua của tuổi bạn…
Tặng bạn đọc của tôi,
những người đang
hít
thở
một cuộc sống của mình
***
Bỏ cuộc rượu vỉa hè để nắm tay nhau mà đi. Gió lồng lộng. Nắng đêm nhóng nhánh lá cây, chảy ướt phố.
Không có gì còn lại: những cái bắt tay, những câu chúc mừng, vài ba bình luận văn chương, câu vè giễu cợt đổi lấy tiếng cười chốc nhát, vị hăng nồng của thứ rượu nhiều cồn lẫn mùi bụi hẻm ẩm ẩm sương xuống và miếng thịt gà dai nghẽn đà nhai… Gió làm quên rất mau. Chỉ có hai cơ thể biết lạnh muốn ôm riết giữa phố đêm và hít hà trái má thơm tho gợi đến cái thèm một trái đào hưng hửng lông tơ giữa đám lá đào nhỏ mau lốm đốm đen tàn trong chiều xuân muộn. Một nét vẽ trong thiên nhiên đôi khi cũng có ý nghĩa như việc nhận ra sự sống.
Tình yêu sẽ mòn mỏi bởi nô lệ cuộc sống. Tất cả sẽ mòn mỏi bởi nô lệ cuộc sống - Tôi nói, thật nhỏ thôi, cũng không dám chắc mình đã phát ra tiếng, gần như vừa nói xong âm sắc đã vô hình, cầu mong chỉ đủ trái tim cạnh trái tim tôi nghe thấy. Tôi không muốn để những trí óc thông minh diễn giải nó là một tuyên ngôn. Từ “nô lệ”, từ “tất cả”, thậm chí cả từ “cuộc sống”, “tình yêu”, - tôi nói với tôi - đừng đọc to, đừng nhấn giọng, bởi nếu không, nghe hãi hùng, hoặc hài hước, và trơ cứng như những chương trình truyền hình nhàm chán các gương mặt, các điệu cười, các câu đùa cợt và cả sự duyên dáng. Mỗi khi phát âm các từ “to tiếng”, tôi đều chờn chợn chính mình, gai gai thịt hoặc đỏ mặt. Người quét rác gom những lá khô đẫm bóng tối như những tấm giấy cũ vàng vào chiếc thùng xe bè bè mang dáng một con cóc, lặng lẽ. Nỗi ảo não đến rất nhanh. Tôi rất dễ thất vọng về đời sống. Dù tôi yêu đến từng cái lá, tôi muốn gom giữ cả những chiếc lá chưa kịp thành hình đã bị sâu gặm, viền đen lại như băng tang. Tôi muốn giữ cả những con sâu nữa. Chẳng muốn mất đi một chút nào hình ảnh của cuộc sống trong óc. Cuộc sống, một từ rộng quá, lòng yêu nào ôm nổi? Đâu là cuộc sống mà chúng tôi đang đợi đến?
Cuộc sống nào? – Tôi cũng không dám chắc đó là lời anh.
Chúng ta sẽ…
- Anh yêu em.
- Anh yêu em.
- Anh yêu em.
Những âm thanh mỏng nhất đồng thời dẻo dai nhất.
Chúng tôi quấn lấy nhau. Anh dụi vào tôi như trẻ nhỏ. Tôi là Kẻ Chở Che. Tôi là một Bình Yên. Tôi là Cuộc Sống viết hoa của anh? Còn anh, là phần máu thịt còn lại trong cuộc sống của tôi, tạp nham hơn, bải hoải hơn, rộn rã hơn, bung xung hơn và tôi không bao giờ thiêng liêng hóa nó bằng một từ viết hoa. Anh là những hạt cát trong bãi vàng thau lẫn lộn của tháng năm tôi. Tôi yêu một cuộc sống không tín ngưỡng.
Chúng tôi yếu đuối. Và vui thích. Và nếu như tôi là hương thơm, tôi sẽ tan vào da thịt anh và ngủ trong đó, mãi mãi. Nếu được từ giã đời sống theo cách đó. Luôn luôn, chúng ta muốn từ giã đời sống theo một cách êm đẹp bình an. Tôi không chán nản cuộc sống. Tôi muốn từ giã cuộc sống để được một đời sống khác, biết đâu, ở kia, ở đó, ở đây, ở nơi khác, ở nơi này…Ứa nước mắt. Và lại muốn mỉm cười. Tôi không thấy mỉa mai những cảm xúc chảy mềm của cơ thể. Tôi cũng không bao giờ phải biện hộ về sự yếu đuối. Da thịt chúng ta cũng đủ cứng và rất dai rồi.
Cuộc sống buồn. Cuộc sống nào buồn? Không lẽ, tuổi 20, chỉ quan sát thôi đã thấy yêu nỗi buồn thắm thiết như một người tình. Thậm chí tôi luôn nghĩ lại, nếu không yêu (anh), có lẽ tôi đã tự sát thành công. Chẳng cần có thêm một cú shock nào để nghĩ đến chuyện tự sát. Lấy những đau khổ trong quá khứ ra ngắm nghía, chỉ là một ve vuốt giả dối và che đậy sự ích kỉ với đời sống hiện tại mà thôi. Mất cha ư? Bị bỏ rơi ư? Yêu những tình yêu nhầm lẫn ư? Còn gì nữa… Chẳng có lý do gì để tự sát. Chỉ vì một cảm giác mà thôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là kẻ đau khổ và bị số phận dày vò, ngoại trừ chính tôi là một hiện thân nhảm nhí của hai từ “số phận”. Vậy mà quả tình tôi luôn nghĩ lại, nếu không yêu (anh), có lẽ tôi đã tự sát thành công.
***
“Thế rồi mày đi đâu? Mày ngủ ở đâu đêm qua? Mày có biết bao nhiêu lần rồi không? Mày còn muốn như thế nào nữa. Tao quá thất vọng về mày. Người ta sẽ nói tao như thế nào. Tao không dạy được mày. Mẹ nói rất to, chưa bao giờ nói to vậy. Giọng mẹ run đến nỗi anh hình dung rõ môi và gương mặt mẹ lúc đó.
Mẹ rất giận dữ. Và rất đau lòng - điều làm anh không xúc động, nhưng làm anh suy nghĩ. Anh không muốn làm mẹ buồn. Lúc đó chúng ta không nhớ gì cả. Quả thật. Cũng không nhớ để gọi cho mẹ.
Em cũng vậy. Cũng như mẹ em. Mẹ em thường đau lòng vì những điều em không còn tin nó đáng để gây ra nỗi đau. Chúng ta đã đau những nỗi đau khác. Những điều khác. Nhưng em không bao giờ phản ứng. Nhưng em cũng không xúc động. Lúc đó, em không nghĩ là anh ở lại. Em đánh thức, nhưng không nỡ. Tại vì anh đang ấm. Và em đang ôm anh. Lúc đó, em có nghĩ đến. Nhưng em không nhớ để gọi điện, quả thật. Em chỉ thấy bứt rứt. Một cái gì đó. Lẽ ra không nên vậy. Ở Việt Nam mình. Hoặc là, không phải ở nơi này. Chúng ta khác mẹ. Và trong óc nhiều người, Việt Nam, không phải phương Tây. Nhưng thực tế những điều đó chẳng phương Tây cũng chẳng phương Đông.
- Anh yêu em - Anh nói, khẽ như một mỉm cười thoảng qua. Và chỉ một giây nàng nhận biết được điều đó.
- Không phải ở nơi này - nàng nói. Họ nháy nhau, mỉm cười trở lại. Kèm một ánh nghịch ngợm”.
Tôi định viết “Một câu chuyện được xâu lại bằng đối thoại”. Như trên, chẳng hạn. Tôi ngồi và gõ lại những đối thoại hiện ra trong óc. Chúng tôi luôn nói với nhau rất ít, ít nhất có thể. Những gì chúng tôi nói có thể đếm được, vun lại chắc chừng được một vốc từ. Chúng tôi trao đổi bằng cách nào không rõ. Vậy mà đôi khi vẫn muốn nổ tung ra như thể phải nghe nhau nói quá nhiều. Quá nhiều điều không cần phải nói. Tôi muốn viết. Muốn viết. Tôi đang viết. Nhưng gõ lại đời sống là một việc buồn, bởi luôn đem lại cảm giác vô nghĩa, và lực bất tòng tâm. (Từ “bất lực” mang nghĩa khác, với tôi, tất nhiên là rất nên kiệm dùng). Tôi vẽ ra những tiếp xúc, những chuyến đi rộng dài trải nghiệm đời sống thực. Nhưng không phải, không phải. Cái gì là thực đây, khi chính bàn phím trước mặt tôi đây cũng có thể chỉ là một hoài nghi? Viết là một sự rất buồn, rất nhàm tẻ so với đời sống sinh động, hoặc đời sống tưởng là sinh động trở nên hết sức rời rạc, so với những mảng khối và độ giãn nở không hề vô hình của chữ. Tôi muốn viết để bạn đọc đọc thấy đời sống của mình, nhưng đời sống đó phải được đúc lại, và lọc qua một lớp từ rất trong.
***
Bạn đọc của tôi, những người đã từng dành chút thời gian đọc những gì tôi viết, tôi quả tình chưa bao giờ có ý muốn làm mụ mị ai bởi những từ ngữ rối rắm. Tôi nghĩ rất nhiều về những câu chuyện. Tôi thích kể chuyện, có lẽ từ thuở bi bô tập nói.Tôi ham nghe kể chuyện. Tôi muốn giữ lại hết những câu chuyện tôi biết, tôi nghe, tôi đọc. Nhưng càng kể lại, tôi càng thấy những câu chuyện đâu thể hiện diện đúng nghĩa chỉ bằng cách kể lại. Chúng chen lấn, và làm bội thực trí nhớ nhiễu thông tin. Tôi muốn kể bằng im lặng.
Bạn hỏi tôi: có phải những câu chuyện đã mất đi. Những câu chuyện mất đi đâu? Chẳng bao giờ, thưa bạn. Những câu chuyện tôi viết luôn hiện diện bằng cách mà tôi luôn ép mình: giấu đi.
Giấu đi, giấu đi, giấu đi.
Có đáng kể gì đâu, tất cả những điều này? Đáng kể biết bao, những điều này! Nhưng tất cả, hãy giấu đi, giấu sâu xuống dưới làn da của lớp chữ, trong thịt, trong máu chảy và trong lục phủ ngũ tạng của chữ… Hãy kể bằng im lặng, bằng mắt tôi nhìn bạn vờ như lơ đãng, và tay tôi nóng ấm bối rối đặt trên đùi, khi ngồi đối diện bạn một gương mặt lạnh. Muốn biết những câu chuyện của tôi, bạn phải đọc qua những lớp da. Phải biết rạch ra những lớp da bọc ngoài, nếu nó ở sâu hơn. Bạn đọc, phải thở cùng tôi, và thở theo nhịp của bạn. Đôi khi, chừng như tôi làm bạn đau. Đừng tin rằng sự khó hiểu là mù mịt. Bởi tôi không cố ý làm dáng trong văn chương. Và cũng đừng tin ở những nhà phân tích. Mỗi người chỉ được sở hữu một hơi thở mà thôi. Cũng đừng tin tôi. Bởi không phải bạn đọc tôi - hay đúng hơn bạn đọc tôi bằng con người bạn, đúng hơn, bạn đọc chính bạn. Và tôi, tôi chẳng bao giờ hiện diện trong trang sách. Chẳng bao giờ bạn tìm biết được tôi. Mỗi lần tôi đọc lại tôi - ôi, quả tình nếu tôi có thời gian, có lòng kiên nhẫn, có đủ tự phụ và có đủ sự trơ trẽn không xấu hổ, hay không có trí nhớ để quên ngay được những thứ vừa viết ra, tôi sẽ đọc bằng những tôi khác nhau. Vậy là, cô đơn làm sao, bạn đi tìm bạn mà bạn tưởng đang đọc tôi, tìm tôi. Tôi đọc tôi đây, mà hóa ra, tôi tưởng vậy thôi. Người bạn đọc của tôi, tôi nói vậy, có dài dòng không? Tôi có quá nhiều thời gian ngồi một mình, và vì thế, tôi chạy theo ý nghĩ…
Quả thực, đây đâu phải là lần đầu tiên tôi muốn bày ra một câu chuyện, ngay từ đầu. Tôi muốn dựng một không gian tôi đang sống. Ngày thường. Những người tôi đang cùng sống. Tôi muốn mô tả, muốn bày ra, mà không phải đi quá sâu vào mình. Tôi bé nhỏ và yếu ớt biết bao trong thế giới từ ngữ.
Không phải, nếu tôi kể lại, mô tả lại cho bạn thấy, các bà mẹ nổi giận như thế nào. Nỗi đau của họ. (Sao lại họ, như một người lạ). Không phải, nếu tôi tường thuật lại những diễn biến của sự kiện, của việc đã xảy ra. Không phải. Nếu đúng là tôi đang tìm viết về đời sống, thì tôi không có cách nào khác là giấu những câu chuyện đi. Giấu đi! Giấu đi! Giấu đi! Còn nếu bạn cần kể chuyện, tôi chỉ có thể tặng bạn một bịa đặt lam nham sẽ làm bạn mệt. Chẳng phải, bạn đang sống trong cả một thế giới những câu chuyện hay sao? Bạn chẳng phải bội thực vì chuyện trên báo chí, trên đường, chuyện tâm tình bạn được nghe, và những câu chuyện của chính bạn đang làm bạn ngạt thở mà không sao thoát khỏi tấm lưới bùng nhùng của nó để đằm mình vào giếng sâu lạnh giá của trầm tư, để khỏi phải khốn khổ vì không ai đủ khả năng, đủ thời giờ và lòng cảm thông để nghe thấu những câu chuyện bạn chất chứa…
Chúng tôi chỉ còn biết nói với nhau những câu bằng ý nghĩ hơn là âm thanh. Những đối thoại thầm lặng - đó cũng là điều tôi cần phải viết. Bởi những đối thoại cũng là một cách giấu đi những câu chuyện của tôi.
***
Tôi đã giấu đi. Bạn hãy rạch ra đi, như đôi lần, bạn muốn cầm lưỡi lam kia rạch vào làn da mỏng của bạn. Nếu bạn tìm câu chuyện, thì ở dưới những từ ngữ, và những đối thoại, bạn có đọc được một mảnh đời sống đang diễn ra không, một câu chuyện nào tôi kể không? Tôi thấy mình, cũng như bạn, thèm khát bạn nghe thấu những câu chuyện tôi kể. Tôi đã buồn biết bao khi bạn nói “những gì tôi viết chẳng có chuyện gì cả”. Tôi chẳng có một câu chuyện nào để kể cho bạn, để bạn được kể lại cho ai đó làm quà vui. Tôi chẳng có câu chuyện nào bày ra, vì quả thật, tôi chỉ làm một điều: giấu những câu chuyện của tôi đi, và để bạn tìm, và chính bằng cách đó, tôi cũng đi tìm. Mà chính vì thế, bạn chẳng thể nào kể lại. Mỗi người chỉ có thể tự tìm lấy câu chuyện của mình mà thôi. Những câu chuyện dưới giếng sâu của tôi, chúng tẻ nhạt quá phải không?
Mùa thu đến rồi, và tôi lại ngẩn ngơ và hân hoan ngắm những bàn tay giấu dưới những mùa thu. Tất cả chỉ đến khi chúng ta biết đợi chờ, biết kiên nhẫn, biết mãnh liệt và biết hít thở. Thở khẽ thôi, để những hơi bạn sống không đứt gẫy giữa chừng bay trong không khí, và để, chúng ta gặp nhau, thở ra thở ra, hít vào hít vào, chẳng cô đơn... Tôi không nỗ lực, nhưng trong thời gian tôi đang sống này, tôi vẫn muốn kể cùng bạn, một cuộc sống trong ngôn ngữ và bạn lắng nghe này, những chuyện kể dưới lớp da của từ và móc nối trong các đối thoại hàng ngày của chúng ta.
Tôi vẫn thường tự lảm nhảm một mình, với mình, nếu không yêu (anh), có lẽ, tôi đã, hoặc chắc chắn, tôi đã tự sát thành công. Nếu đó là một cảm giác, bạn có đọc được cả một câu chuyện dài, từ hơn 20 năm tuổi của tôi không? Và đọc bằng những năm tháng đã qua của tuổi bạn…
NGHĨ!
+/ Tôi nói tôi chỉ cần hiện tại thấy vui vẻ, thoải mái ( còn hạnh phúc thì mang tầm vóc cao xa quá, không dám nghĩ ), còn chưa nghĩ gì nhiều. Tôi không có gì vẽ vời, tô màu để vỡ hay không. Tôi chỉ có tôi lúc nào cũng "hết sạch sẽ" nên đừng quá lo.
Anh thì lại nói, anh muốn tôi từ bỏ những gì như hiện nay vì nó không thiết thực, anh sợ tôi "vỡ mộng" hoặc "vỡ" mà không ý thức được là "vỡ". Anh nói luôn rằng, anh mong tôi suy nghĩ kỹ vì đầu tư tuổi trẻ, thời gian vào tình cảm hiện nay, đồng nghĩa với việc bỏ qua rất nhiều những cơ hội, tình cảm, mối quan hệ tốt hơn, vững bền hơn.
Tôi không biết! Tôi nói rồi, chưa nghĩ gì nhiều. Cứ đi cứ đến. Và thậm chí cả đi mà không đến thì vẫn cứ đi thôi.
Love is love!
+/ 2 bạn của tôi cũng mỗi người bung biêng 1 vẻ. Đúng! Tất cả chúng ta đang cần. Cần Time!
+/ Thân yêu muốn nghe em kể về những gì em đọc. Nhưng dạo này em không đọc. Em không có đầu óc để đọc. Nằm dài nhiều nhưng giấc ngủ không sâu và thường mộng mị.
"No one else can make me feel the colors that you bring.
Stay with me while we grow old and we will live each day in the springtime.
'Cause loving you has made my life so beautiful,
and everyday of my life is filled with loving you."
Cứ vậy thôi! TT&NT
Thành thật không có nghĩa là nói những điều mình suy nghĩ mà nghĩ và hành động về những điều đã nói.
Loving you của Minie Riperton đúng tâm trạng hơn của Emi Fujita. Dù 2 mà 1 hay 1 cũng là 2.
+/ Thầy giáo thông báo rằng, đủ điều kiện đi học cảm tình Đảng. Và nói là nên đi học vì sẽ có lợi nhiều sau này.
Cười!
Có vẻ ai cũng muốn mình đi học. Thì sẽ đi. Ai quan tâm chứ?
+/ Chủ đề tiết học hôm qua là People
What sort of person are you?
Ambitious? Creative? Hard working ? Motivating? Helpful? Punctual? Relaxed? Sociable? Practical? Reliable? ... hummm ngớ ngẩn!
You do what you say you are going to do. That's enough!
+/ Đôi khi muốn được như con EMi ấy. Chàng ta ngồi ngay ngắn trước màn hình TV, chăm chú theo dõi, hay cào cào vào màn hình PC khi chủ ngồi chơi game. Rất muốn biết trong đôi mắt ấy đang thu nhận gì? Em ấy đang nghĩ gì nhỉ?
+/ Chơi game!
PS: Ngh nhớ VR!
Anh thì lại nói, anh muốn tôi từ bỏ những gì như hiện nay vì nó không thiết thực, anh sợ tôi "vỡ mộng" hoặc "vỡ" mà không ý thức được là "vỡ". Anh nói luôn rằng, anh mong tôi suy nghĩ kỹ vì đầu tư tuổi trẻ, thời gian vào tình cảm hiện nay, đồng nghĩa với việc bỏ qua rất nhiều những cơ hội, tình cảm, mối quan hệ tốt hơn, vững bền hơn.
Tôi không biết! Tôi nói rồi, chưa nghĩ gì nhiều. Cứ đi cứ đến. Và thậm chí cả đi mà không đến thì vẫn cứ đi thôi.
Love is love!
+/ 2 bạn của tôi cũng mỗi người bung biêng 1 vẻ. Đúng! Tất cả chúng ta đang cần. Cần Time!
+/ Thân yêu muốn nghe em kể về những gì em đọc. Nhưng dạo này em không đọc. Em không có đầu óc để đọc. Nằm dài nhiều nhưng giấc ngủ không sâu và thường mộng mị.
"No one else can make me feel the colors that you bring.
Stay with me while we grow old and we will live each day in the springtime.
'Cause loving you has made my life so beautiful,
and everyday of my life is filled with loving you."
Cứ vậy thôi! TT&NT
Thành thật không có nghĩa là nói những điều mình suy nghĩ mà nghĩ và hành động về những điều đã nói.
Loving you của Minie Riperton đúng tâm trạng hơn của Emi Fujita. Dù 2 mà 1 hay 1 cũng là 2.
+/ Thầy giáo thông báo rằng, đủ điều kiện đi học cảm tình Đảng. Và nói là nên đi học vì sẽ có lợi nhiều sau này.
Cười!
Có vẻ ai cũng muốn mình đi học. Thì sẽ đi. Ai quan tâm chứ?
+/ Chủ đề tiết học hôm qua là People
What sort of person are you?
Ambitious? Creative? Hard working ? Motivating? Helpful? Punctual? Relaxed? Sociable? Practical? Reliable? ... hummm ngớ ngẩn!
You do what you say you are going to do. That's enough!
+/ Đôi khi muốn được như con EMi ấy. Chàng ta ngồi ngay ngắn trước màn hình TV, chăm chú theo dõi, hay cào cào vào màn hình PC khi chủ ngồi chơi game. Rất muốn biết trong đôi mắt ấy đang thu nhận gì? Em ấy đang nghĩ gì nhỉ?
+/ Chơi game!
PS: Ngh nhớ VR!
LƯỚT!
Qủa thật, tuần vừa rồi với anh cũng tẻ ngắt... Hum, chung quy thì...
+/ To blossom blue is to blossom without you
Cái list nhạc đang chạy nó vậy. Và đúng là vậy!
Nhưng mà, tối qua thân yêu của anh về rồi. Và hình như anh lại làm gì đó dại dột. Có thể sẽ khiến thân yêu hơi giận chút chút.
Và có lẽ, 1 đồng chí của anh cũng chán chán vì lý do giống anh chăng?
+/ Anh tham gia giao thông, anh rất hay nhìn cổ chân của các bà, các cô, các chị và các em gái. Họ thường có 1 cái sẹo bị chai lại. Hic, do đi giày dép cao gót. Và rõ ràng là anh ko có. Anh mừng húm.
Anh cương quyết ko đưa chân vào những thứ khiến anh không thoải mái, thậm chí khiến anh đau. Nhưng đôi khi, đôi giày, dép vừa chân anh cũng khiến anh bị phồng chân. Đường phải đi quá dài, quá xa và anh không biết anh có được dừng lại hay không?
Thậm chí con đường ấy dẫn tới đâu? Cũng ko biết!
+/ Cu Dũng & Deli
- Sao chị trắng thế? Da tay chị phải trắng gấp đôi da em, mặt cũng sáng nữa
- Mọi ng` bảo da mặt sáng hơn da người là sướng đấy! Mà chị chẳng thấy chị sướng gì :)
- Ai bảo thế? Em thấy chị rất thoải mái, chị hay cười, chị suy nghĩ mọi vấn đề đơn giản hóa hơn mọi người. Như thế là sướng rồi :)
- Uhm, em nghĩ thế làm chị cũng thấy được an ủi chút.
- Em kém chị những tận 4 tuổi, chứ không thì... em thích chị lắm! Chị mũm mĩm, trắng trẻo. Em thích véo.
- Hic, tránh xa tôi ra. Tay chị bị em véo tím rồi ...
+/ Anh gọi Chồng ngố là Mr Dream. Ko phải vì Chồng ngố mơ mộng. Những cái mơ ấy thì ai chẳng mơ. Nó ko là mơ hão, ko là bánh vẽ.
Anh gọi Chồng là Mr Dream vì Chồng là anh chàng đáng mơ ước. Thật!
+/ Chị hỏi anh rằng em bao nhiêu tuổi rồi? 24 thì chưa yêu được à? Em không định yêu à?
Nghĩ hài chưa :))
Người ta 24 tuổi đi lấy chồng là khóa sổ cho con gái cả xóm. Là cưới vét! Anh thì vẫn áo siêu nhân chạy long nhong phố phường. Hô hô!
+/ Nhà anh đang có rất nhiều sách anh chưa đọc. Rất nhiều sách anh dang dở. Nói rồi, thời gian vừa rồi anh giống con heo. Luời biếng, chỉ ăn, ngủ, học 1 ít, nghịch 1 ít. Và anh tăng cân.
Anh không thực sự thích làm gì. Ngoài khoảng thời gian ngồi lớp học là hay ho thì anh không có hứng thú gì hết. Chưa kể, có những ngày tới lớp anh chống tay ngồi ngay ngắn nhưng mắt anh nhắm 100% và 80% thời gian ấy là ngủ khì.
Những gì liên quan tới Oscar năm nay anh xem cũng gần đủ từ tuần trước. Những gì mà có tính thời sự thì anh cũng ngó ngàng ít ít. Báo chí thì anh mắt nhắm mắt mở đọc lướt lướt. Tóm lại, cái gì cũng vút vút qua loa.
+/ Anh gọi nhiều cho dân Bạch Mai. Định đúng hẹn hội ngộ vào sinh nhật Ú òa. Rồi trúng đúng ngày Hiệu có lịch đi xe mổ từ thiện. Vậy là hoãn! Nản chưa, khi tập trung được thì anh bận. Khi anh free thì các chú lại bận.
+/ Hôm rồi là kỉ niệm ngày cưới của bố mẹ. 25 năm trôi qua. Nói thì tỉnh queo nhưng nghĩ ra 25 năm là 1 khoảng thời gian dài dài dài.
Hôm ấy cũng lấy luôn làm ngày vợ chồng AKhuê lại mặt. Bố nói, AKhuê bắt đầu làm thợ, rồi thợ cả và giờ đây là con nuôi- con cái trong nhà. Cũng là cái duyên. AKhuê tốt tính. Nghĩ ra thì đàn ông như vậy là quá Ok.
+/ Thứ 4 nhận được tin thân yêu sẽ chỉ đi công tác thêm 1 ngày nữa. Điều ấy khiến anh có thể lại nghe nhạc. Khổ thân!
Now, let the day
Just fade away
So the dark night
may watch over you
Velvet, blue
Silent, true
It embraces your heart
and your soul
Nocturne
Never cry never sigh
You don't have to wonder why
Always be always see
Come and dream the night with me
Nocturne
Have no fear
When the night draws near
And fills you
with dreams and desire
Like a child asleep
So warm, so deep
You will find me there
waiting for you
Nocturne
We will fly claim the sky
We don't have to wonder why
Always see always be
Come and dream the night with me
Nocturne
Though darkness lay
It will give away
When the dark night
delivers the day
Nocturne
khi ánh sáng ngày dần tắt
là lúc màn đêm buông xuống
bên bạn, và dõi theo bạn
thăm thẳm và mượt như nhung
tĩnh lặng và chân thật
bao trùm cả trái tim và tâm hồn bạn,
là khúc nhạc đêm
đừng sợ hãi
khi bóng đêm ở bên bạn
và làm trái tim bạn tràn đầy
khao khát và ước mơ
hãy ngủ thật say
như ngày còn thơ bé
bạn sẽ tìm thấy khúc nhạc đêm,
đang chờ đợi bạn
chúng ta sẽ bay cao đến tận bầu trời
chẳng cần băn khoăn vì sao lại thế
sẽ luôn được thấy,luôn cảm nhận
hãy đến đây
và đắm mình trong mơ
cùng với khúc nhạc đêm
dù bóng đêm có qua đi
nhưng rồi sẽ trở lại
khi bóng đêm dần lan toả
và ngân lên khúc nhạc đêm
+/ Nghếch sẽ ăn sáng đầy đủ ạ
PS: Cậu ra HN được thì alo cho tớ ngay. Nhé!
+/ To blossom blue is to blossom without you
Cái list nhạc đang chạy nó vậy. Và đúng là vậy!
Nhưng mà, tối qua thân yêu của anh về rồi. Và hình như anh lại làm gì đó dại dột. Có thể sẽ khiến thân yêu hơi giận chút chút.
Và có lẽ, 1 đồng chí của anh cũng chán chán vì lý do giống anh chăng?
+/ Anh tham gia giao thông, anh rất hay nhìn cổ chân của các bà, các cô, các chị và các em gái. Họ thường có 1 cái sẹo bị chai lại. Hic, do đi giày dép cao gót. Và rõ ràng là anh ko có. Anh mừng húm.
Anh cương quyết ko đưa chân vào những thứ khiến anh không thoải mái, thậm chí khiến anh đau. Nhưng đôi khi, đôi giày, dép vừa chân anh cũng khiến anh bị phồng chân. Đường phải đi quá dài, quá xa và anh không biết anh có được dừng lại hay không?
Thậm chí con đường ấy dẫn tới đâu? Cũng ko biết!
+/ Cu Dũng & Deli
- Sao chị trắng thế? Da tay chị phải trắng gấp đôi da em, mặt cũng sáng nữa
- Mọi ng` bảo da mặt sáng hơn da người là sướng đấy! Mà chị chẳng thấy chị sướng gì :)
- Ai bảo thế? Em thấy chị rất thoải mái, chị hay cười, chị suy nghĩ mọi vấn đề đơn giản hóa hơn mọi người. Như thế là sướng rồi :)
- Uhm, em nghĩ thế làm chị cũng thấy được an ủi chút.
- Em kém chị những tận 4 tuổi, chứ không thì... em thích chị lắm! Chị mũm mĩm, trắng trẻo. Em thích véo.
- Hic, tránh xa tôi ra. Tay chị bị em véo tím rồi ...
+/ Anh gọi Chồng ngố là Mr Dream. Ko phải vì Chồng ngố mơ mộng. Những cái mơ ấy thì ai chẳng mơ. Nó ko là mơ hão, ko là bánh vẽ.
Anh gọi Chồng là Mr Dream vì Chồng là anh chàng đáng mơ ước. Thật!
+/ Chị hỏi anh rằng em bao nhiêu tuổi rồi? 24 thì chưa yêu được à? Em không định yêu à?
Nghĩ hài chưa :))
Người ta 24 tuổi đi lấy chồng là khóa sổ cho con gái cả xóm. Là cưới vét! Anh thì vẫn áo siêu nhân chạy long nhong phố phường. Hô hô!
+/ Nhà anh đang có rất nhiều sách anh chưa đọc. Rất nhiều sách anh dang dở. Nói rồi, thời gian vừa rồi anh giống con heo. Luời biếng, chỉ ăn, ngủ, học 1 ít, nghịch 1 ít. Và anh tăng cân.
Anh không thực sự thích làm gì. Ngoài khoảng thời gian ngồi lớp học là hay ho thì anh không có hứng thú gì hết. Chưa kể, có những ngày tới lớp anh chống tay ngồi ngay ngắn nhưng mắt anh nhắm 100% và 80% thời gian ấy là ngủ khì.
Những gì liên quan tới Oscar năm nay anh xem cũng gần đủ từ tuần trước. Những gì mà có tính thời sự thì anh cũng ngó ngàng ít ít. Báo chí thì anh mắt nhắm mắt mở đọc lướt lướt. Tóm lại, cái gì cũng vút vút qua loa.
+/ Anh gọi nhiều cho dân Bạch Mai. Định đúng hẹn hội ngộ vào sinh nhật Ú òa. Rồi trúng đúng ngày Hiệu có lịch đi xe mổ từ thiện. Vậy là hoãn! Nản chưa, khi tập trung được thì anh bận. Khi anh free thì các chú lại bận.
+/ Hôm rồi là kỉ niệm ngày cưới của bố mẹ. 25 năm trôi qua. Nói thì tỉnh queo nhưng nghĩ ra 25 năm là 1 khoảng thời gian dài dài dài.
Hôm ấy cũng lấy luôn làm ngày vợ chồng AKhuê lại mặt. Bố nói, AKhuê bắt đầu làm thợ, rồi thợ cả và giờ đây là con nuôi- con cái trong nhà. Cũng là cái duyên. AKhuê tốt tính. Nghĩ ra thì đàn ông như vậy là quá Ok.
+/ Thứ 4 nhận được tin thân yêu sẽ chỉ đi công tác thêm 1 ngày nữa. Điều ấy khiến anh có thể lại nghe nhạc. Khổ thân!
Now, let the day
Just fade away
So the dark night
may watch over you
Velvet, blue
Silent, true
It embraces your heart
and your soul
Nocturne
Never cry never sigh
You don't have to wonder why
Always be always see
Come and dream the night with me
Nocturne
Have no fear
When the night draws near
And fills you
with dreams and desire
Like a child asleep
So warm, so deep
You will find me there
waiting for you
Nocturne
We will fly claim the sky
We don't have to wonder why
Always see always be
Come and dream the night with me
Nocturne
Though darkness lay
It will give away
When the dark night
delivers the day
Nocturne
khi ánh sáng ngày dần tắt
là lúc màn đêm buông xuống
bên bạn, và dõi theo bạn
thăm thẳm và mượt như nhung
tĩnh lặng và chân thật
bao trùm cả trái tim và tâm hồn bạn,
là khúc nhạc đêm
đừng sợ hãi
khi bóng đêm ở bên bạn
và làm trái tim bạn tràn đầy
khao khát và ước mơ
hãy ngủ thật say
như ngày còn thơ bé
bạn sẽ tìm thấy khúc nhạc đêm,
đang chờ đợi bạn
chúng ta sẽ bay cao đến tận bầu trời
chẳng cần băn khoăn vì sao lại thế
sẽ luôn được thấy,luôn cảm nhận
hãy đến đây
và đắm mình trong mơ
cùng với khúc nhạc đêm
dù bóng đêm có qua đi
nhưng rồi sẽ trở lại
khi bóng đêm dần lan toả
và ngân lên khúc nhạc đêm
+/ Nghếch sẽ ăn sáng đầy đủ ạ
PS: Cậu ra HN được thì alo cho tớ ngay. Nhé!