14.4.09

THE SECRET GARDEN


Trong tôi đang hỗn mang quá! Cứ nghĩ tới đâu thì type tới đó. Cắt mạch nghĩ thì chuyển và tôi không biết sẽ type những gì... Hum

Cũng không biết vì lẽ gì mà dạo ấy tôi lùng rất kỹ về Secret Garden. Ban đầu thì cứ nghe và thấy thích, không biết đâu là hit để mà nghe. Nói chung thẩm mỹ nhạc của bản thân chưa bao giờ là cao hay có chất lượng.

Việc đọc sách cũng vậy. Không hề có định hướng vì vậy mới xảy ra tình trạng. Mới nhận thức mọi sự thì bạ sách nào là đọc sách ấy. Ví như Sidney Sheldon là của chị gái mang về vứt ở giá sách, hay đọc bài điểm sách "Cơ hội của Chúa" thì nằng nặc đòi cha đi kiếm, "Không gia đình" thì thấy trên giá sách của Cụ Gìa, "Tuổi thơ dữ dội" thì đi lượn sách báo cũ mang về...

Cứ như vậy, mọi thứ lộn tùng phèo. Có người cũng cười vì lớn từng tuổi này rồi lại mua nhiều văn học thiếu nhi về nằm ghếch chân lên đọc.

"The secret garden" ôm về cùng dạo với Emil, Mio, Karlsson, Buồn nôn, Phân tâm học... Ngay khi nhìn thấy cuốn The Secret Garden, tôi biết mình sẽ thích nó. Chỉ là cảm giác thấy vậy. Lúc ấy chỉ liên tưởng tới Song from secret garden...

Việc đọc thì đi theo chiều Hiểu - Tưởng tượng - Cảm nhận

Còn nghe thì Cảm nhận - Tưởng tượng - Hiểu

Tối qua, tôi ngồi xem film The secret garden ( 1993 ). Nhưng vẫn như mọi lần, nếu tôi vì thích 1 cuốn văn học nào đó mà tiếp tục sự thích ấy qua ngôn ngữ điện ảnh thì tôi đều thất vọng. Phim làm rất nông, những điều đẹp đẽ mà như tôi cảm nhận qua cuốn sách "phép màu" đều không được thỏa mãn. Nhìn chung là tôi không thích qua ngôn ngữ điện ảnh.

Quay lại...

Khi tôi nghe bản Song from secret garden lần đầu và cho đến tận trước lúc đọc cuốn sách thì bản này gợi cho tôi một cảm giác buồn nao nao, da diết, khó tả. Nó không là cái đau, mà là sự trống trải, trống của những điểm thủng. Một tình cảm có đôi khi xen cả phần trống hoác đến sạch sẽ. Giống như bạn nhìn về một miền xa xăm có bạn và một ai đó đã từng, nhưng giờ chỉ có bạn mà thôi. Hay nó cho bạn cảm giác bạn đang đi dạo trong khung cảnh ngút tầm mắt. Đi và đi...

Có thể là do cảm tính. Qủa thật, dạo tôi nghe bản này nhiều nhất là khoảng này năm ngoái. Lúc ấy tôi nghiện Haruki Murakami quá đỗi. Và tôi tự cho khu rừng của Kafka Tamura tựa cũng như một khu vườn bí mật (ẩn). Tôi cũng hay lên tầng 6 để nhìn về những nơi có nhiều cây to quanh khu nhà và hít hà căng lồng ngực cái không khí mà tôi cho rằng, nó là mùi của cái cây to đằng xa ấy.

Đôi khi, bị một cảm giác gắn theo như vậy. Nó như hiệu ứng ấy. Khi tôi nhớ thân yêu, tôi cũng hay nghe lại bản Norwegian Wood. Nó như một khung cảnh kỉ niệm vậy. Dù tôi thì cho rằng nó hơi buồn buồn vì tôi cứ nghĩ tới hình ảnh khoác tay đi dạo trên những đồi cỏ xanh xanh trong mưa nhẹ. Còn anh thì nghĩ cô gái ấy thật buồn cười. My God!

Hôm rồi, có Chàng nhắn tin cho tôi nói rằng, ngồi nghe Lament ( Uaral ) mà nhớ tôi quá chừng. Nghĩ cũng hài! Tôi thì vì Lament mà làm một bài thơ ngắn ngắn tới độ cảm giác trong người như phát rồ. Cứ ở dưới vực thật sâu, giữa thác nước và hồ và chỉ mình tôi ngó lom lom lên thật xa một thứ ánh sáng trên cao. Gờ ánh sáng ấy cao và tôi đợi, không biết đợi ai hay đợi điều gì chỉ biết vừa muốn mình được lên với ánh sáng, vừa không muốn rời khỏi nơi sâu thẳm này.

Khi đọc The Secret Garden ( Frances Hodgson Burnett ) tôi băn khoăn, đúng hơn là cũng có phần lo lắng rằng liệu mình có vỡ òa ra không? Nó thực là thứ cảm giác thường hiếm xảy ra. Nhưng khi gấp sách lại rồi, nằm im mà nghe Song from secret garden thì bản nhạc dường như không chỉ là nỗi buồn. Có những quãng violin khiến bạn nghĩ mình là Mary Lennox đang ở giữa cánh đồng hoang để hít căng tràn hương thạch thảo. Rồi cũng có khi, nó là những hồi ức của một nỗi đau khóa kín trong 10 năm của người chồng mất vợ. Hay nó là sự u tối đến ảm đạm của cậu bé Colin để rồi một ngày khu vườn nói với cậu hay cậu nói với khu vườn rằng :"Tớ sẽ sống mãi, mãi mãi!". Khi tiếng violin ấy da diết quãng cao thì piano điểm vào những khoảng trầm, như một vòng tay. Vòng tay "phép màu".

Tôi có lần nói với Th rằng, có những khi cuộc sống không buồn, cũng không vui nhưng cũng không thể cười. Những lúc ấy thường tự hỏi, trong lớp học này những cái miệng đang cười, nói hay họ trêu đùa là vì nguyên do gì? Em nhìn tôi rất lạ!

Hôm rồi, tôi chở em về nhà. Em nói rằng khi em nhìn lại những bức ảnh cách đây 1 năm, em thấy em cười và em cũng hỏi tại sao khi ấy mình lại có thể cười tươi được như thế?

Mỗi người ai cũng có một khu vườn bí mật (ẩn). Khu vườn ấy có thể ảm đạm, khô cằn để trải mình ra nhiều năm tháng, nhưng cũng có khi chỉ là 1 khu vườn để đi vào và khóa lại như bé Mary, Colin, Dickon... Và là khu vườn đêm, khi chơi trò dẫm chân và bước đi. Mùi của khu vườn nhỏ và mùi khu vườn đêm trong gió nhẹ. Không phải thôi miên. Là mùi yêu thương nguyên sơ ban đầu.

Cái được duy nhất khi tôi xem film là giờ đây nó thỏa mãn 1 khung sẵn có về những cảnh thần tiên lưu lại trong bộ não để khi nằm nghe những âm thanh này thì tôi biết đoạn nào sẽ là cảnh cây cối đâm chồi tìm sức sống, tìm sự hồi sinh, và đoạn nào là khúc nhạc "công trình nghiên cứu khoa học" của Colin...

Tôi nhớ những ghi nhận về chính mình của bé Mary và nhoẻn miệng cười. Tôi nhớ sự giận dữ, ích kỷ của Colin ( và liên tưởng tới ai đó ), tôi cũng nhớ những biểu hiện cau có của ông Ben làm vườn, tôi nhớ khuôn mặt chìm trong u tối của chủ nhân lâu đài. Tôi thích những tiếng cười ngây ngô trong phòng Colin. Thích những trò giả bộ mà lũ trẻ nghĩ ra. Đúng! Trẻ con thì là trẻ con thôi. Thật dễ chịu... Tuổi thơ ấy, nghĩ ra thật dễ chịu!

Bạn có bao giờ từng tự nhủ thầm "Tôi có thể, tôi có thể làm nó, tôi có thể..." hay tự nhủ cho ai đó "Anh có thể, có thể, có thể làm được ..." - My Secret Garden!