25.9.17

tất cả đều có việc của mình



Sách in giấy đẹp mà có 5k, mình gần như shock. Đọc lướt thì phong cách sách theo hướng người thật việc thật như Humans of New York (trên fb), Humans of Hanoi (sách)... mình ít ra khỏi nhà nên sách viết câu chuyện người thật việc thật là mình đọc được nên mua luôn 3 quyển. Ở Humans of Hanoi mỗi nhân vật kể câu chuyện của mình, nỗi buồn, tuổi thơ, quan điểm sống, những trăn trở và qua đó nói về công việc, nghề nghiệp, đam mê... còn ở Chuyện của nghề thì câu chuyện phần lớn xoay quanh 'ai cũng có việc của mình' và hành trình đi con đường ấy. Đọc Chuyện của nghề mình mới biết có những nghề như viết kịch bản game, làm bóng bay nghệ thuật, marketing scientist, giáo viên dạy định hướng (cho người khiếm thị tái hòa nhập cuộc sống bằng cách phục hồi khả năng định hướng trong không gian)...
Câu chuyện khiến mình nghĩ mãi là chuyện Mù còn có gì vui? của thày Phong chủ nhiệm mái ấm Thiên Ân. Đêm ấy mình làm việc muộn nên quá giấc, cắm đèn đọc sách, mở bất kỳ thì vào câu chuyện của thày Phong. Khi hơn 30 tuổi đang là trưởng phòng kế hoạch của một công ty nước ngoài thì thày gặp tai nạn và mất đôi mắt, mất đi ánh sáng. Nghĩ tới việc mình cũng đang ở tuổi của thày khi gặp tai nạn, đang bay nhảy khắp nơi bỗng dưng thế giới tối thăm thẳm, mình không khỏi suy nghĩ, cứ nằm khóc mãi trong khi miệng thì lại mỉm cười vì mắt đang đọc câu chuyện và ngắm hình ảnh thày cười hạnh phúc, lạc quan (tất nhiên có bình yên nào không xót xa). Đó cũng chính là lý do mình đọc lại Thông thái và số phận của Maurice Maeterlinck :)
Sách in lỗi font chữ, hình ảnh bị vỡ. [Mình vừa tìm hiểu và biết đây là sự cố xuất bản 2016], còn nội dung ổn, rất phù hợp với các bạn trẻ không biết làm rì vào mùa thu và các bạn bớt trẻ trời mưa thích uống chè ăn kẹo lạc bánh đậu xanh như mình <3 p="">

22.9.17

Kịch bản của sự sống



Trong một lần đi nghe giảng pháp ở chùa, thày đã bố thí cho đạo tràng câu chuyện về bệnh bò điên, người ta nuôi bò là động vật ăn cỏ bằng bột tinh xương - được chế biến từ thịt vụn của bê, dê, cừu... Câu chuyện thày nhắc tới như một ví dụ về việc không tồn tại nguyên nhân thì sẽ không có kết quả; về việc sống theo quy luật của thiên nhiên, thuận tự nhiên; về tu là gì... Từ đấy mà mình biết đến Nhân tố enzyme của bác sĩ Hiromi Shinya. Sách có 4 tập gồm 1, Phương thức sống lành mạnh. 2, Thực hành. 3, Trẻ hóa. 4, Minh họa (Mình thấy trên mạng còn có phiên bản khác, nhìn bìa khác và mình không biết nội dung thế nào). Điều ngạc nhiên là tác gỉa bộ sách chính là người đầu tiên trên thế giới thành công trong can thiệp nội soi cắt bỏ polyp đại tràng mà không phẫu thuật mở ổ bụng và tất nhiên, ông là tác gỉa của phương pháp ăn uống Shinya :)
Đúng như tên sách Nhân tố enzyme, tác gỉa nhấn mạnh việc quản lý sức khỏe thông qua enzyme diệu kỳ - enzyme nguyên mẫu. Ông chỉ ra nhược điểm của nền y học hiện đại phát triển theo hướng chuyên biệt hóa, có xu hướng chỉ chữa ở những nơi phát bệnh, trong khi nguyên sở của nó, ta phải suy nghĩ từ cấp độ tế bào và suy xét xem cái gì mới cần thiết để duy trì sức khỏe, lắng nghe cơ thể mình (ở đây chính là ý kiến của cơ thể mình) thay vì bị ảnh hưởng ý kiến từ bên ngoài, từ những nơi phát bệnh. Một bộ sách tháo bỏ gần như hoàn toàn suy nghĩ và thói quen ăn uống của cá nhân mình, một kẻ luôn thấy không ổn ở dạ dày mà không tìm được căn nguyên do đâu, rất cố chấp với những kiến thức y học hiện đại mình có :). Thật ra, khi chưa đọc bộ sách này, mình cũng đã nhận ra những quan điểm dinh dưỡng, nạp đồ ăn rất nhầm lẫn của các bạn mình là bác sĩ, điều dưỡng nhưng khi đọc bộ sách này xong, mình cũng ồ à, ra là mình cũng chủ quan không kém gì các bạn :)). Ăn thế nào đúng. Tại sao bệnh, bệnh do di truyền, do đâu. Thuốc có luôn luôn trị bệnh... Những câu hỏi, thói quen ăn uống sinh hoạt sai lâu quá nên tưởng là đúng sẽ được trả lời, lý giải một cách dễ hiểu, dễ tiếp cận trong bộ sách này.
Tất cả các loài động vật, ngay cả con người, nên ăn cái gì và ăn bao nhiêu mới tốt đều được quy định trong các quy luật của tự nhiên. Vì vậy, bác sĩ tốt nhất là chính mình, lắng nghe cơ thể mình. Và hiện nay, những phương thức thực dưỡng, tập thở... được xem là y học bổ sung đang chỉ rõ nhiều lợi điểm khi xuất phát nghiên cứu sống khỏe từ trong chính mỗi cơ thể cũng như những gì được nạp vào (mình không nói đây là y học thay thế như nhiều người quan niệm).
P/s: Một ý nghĩa nữa là chúng ta hoàn toàn có thể ứng dụng nhân tố enzyme, phương thức ăn uống Shinya vào việc kiểm soát cân nặng, giảm cân hay tăng cân.
Vẫn biết tật của mình là ăn vội, ăn nháo nhào cho xong, nhưng đọc xong bộ sách thấy được chỉ rõ ra tác hại của nó, nguyên nhân dẫn đến bệnh... mình có niềm tin với quả dạ dày của mình lắm hihihi.

15.9.17

Why does it always rain on me


[tên một ca khúc band Travis của tôi]
Hôm trước đọc sách Văn 6 của Cánh Buồm, Arthur Koestler gọi kiểu người làm ra tác phẩm nghệ thuật là kiểu người có “đôi mắt ướt”. Sau đó sách kể câu chuyện về một Người Dễ Khóc nhưng lại chọn việc chọc cười… cười mà buồn ơi là buồn. Đó là Vua Hề Charlot – Charlie Chaplin.
Khi ông 5 tuổi, mẹ ông là một diễn viên tạp kỹ, là người lao động chính trong gia đình một mẹ và hai con trai (bố ông nghiện rượu không ở chung nhà). Một ngày đang diễn trên sàn diễn thì bà bị khan tiếng rồi đột ngột bị mất hẳn tiếng, không hát không biểu diễn được nữa. Đêm sau đó Charlot xin ông bầu cho lên biểu diễn thay mẹ. Cậu bé 5 tuổi bắt chước y hệt mẹ mình. Cậu hát bài mẹ mình vẫn diễn và bắt chước cả cảnh mẹ mình khan tiếng rồi mất tiếng.
Câu chuyện này là gì. Thấm thía nỗi buồn của gia đình mình và biến nỗi buồn ấy thành vẻ hài hước khiến cho nỗi buồn thêm sâu đậm, phóng tác từ nó ra sự đồng cảm với cái buồn của những người cùng hoàn cảnh ngoài xã hội. Thế nó còn là gì. Là sự tiếp nhận số phận và tách biệt được số phận bên ngoài của mình với số phận tinh thần của mình. Đây chính là cách thức đi con đường hạnh phúc mà tiểu luận triết học Thông thái và số phận của Maurice Maeterlinck nói đến, không nó thì là gì nữa đây (mình mong rằng mình có thể viết được một cái gì đấy suy nghĩ của mình sau khi sắp xếp được những gì mà Thông thái và số phận tỏa ánh sáng tinh thần đến mình)
Cả ngày hôm ấy mình nghĩ mãi về 3 câu nói của Charlie Chaplin được trích dẫn trong sách Văn 6 Cánh Buồm
“I always like walking in the rain, so no one can see me crying”
“I have many problems in my life. But my lips don’t know that. They always Smile.”
“My pain may be the reason for somebody’s laugh. But my laugh must never be the reason for somebody’s pain”
Thế là mình đi lục tìm Ánh đèn sân khấu (Limelight) là quyển sách duy nhất của Charlie Chaplin mình có trong nhà [lúc ấy thấy hạnh phúc khủng khiếp í, kiểu như kiến tha lâu cũng có ngày đủ dùng í :p, đọc đến cái rì cái rì liên quan hoặc lạc bước suy nghĩ chiêm nghiệm cái là lên nhà lục ra luôn sách để đọc í, sung sướng vãi]. Quyển tiểu thuyết có nhiều yếu tố tự truyện, chắc thời nay chả ai buồn đọc nữa rồi, thật í :), nó nhấn mạnh điều muôn thuở: Bi kịch vốn có sẵn giữa phù du kiếp người và giữa cái vô tận của thời gian nhưng chẳng phải bi kịch tồn tại cũng có ý nghĩa của nó hay sao, kẻ nào chịu đựng và vượt lên bi kịch, kẻ đó biết cách làm cho số phận mình tốt đẹp hơn. Nói như Thông thái và số phận của Maurice Maeterlinck thì biến cố, bi kịch không tạo nên số phận hay một phần số phận của bạn mà việc hiểu rõ chính mình được tìm thấy trong sâu thẳm bi kịch, biến cố ấy làm biến đổi cuộc đời bạn, “những sự đỏng đảnh bất ngờ nhất của số phận sẽ dạy chúng ta tiếp nhận chính cách suy nghĩ của chúng ta”
Đêm qua có cậu bạn Saigon tôi quen trong chuyến đi Đà Lạt hỏi tôi như này: Nhưng mà chị Tú buôn lậu à, buôn ma túy phải không, không thấy chị đi làm nên em thắc mắc [chắc thấy tôi lúc nào cũng ung da ung dung đủng đà đủng đỉnh mua sách đọc sách nên nghĩ vậy :))]. Tôi cũng thành thật nói nỗi lòng mình là nếu được, tôi cũng thích buôn cái đó, có đồ để high, giúp mọi người high, lại còn có xiền nữa, có xiền tôi sẽ có nhiều xiền để làm những gì tôi muốn (tôi rất tin tưởng năng lực dùng tiền một cách đúng đắn của mình, tôi đi giúp người khó chẳng hạn). Nói vậy xong, ổng chốt câu làm dealer bán cần đi :)). Hay nghe lời ổng, tôi tạo số phận như vậy đê nhỉ, các cụ nhẻ, tôi làm người lông rân mô hình nhỏ, mua miếng đất nho nhỏ vùng khí hậu phù hợp trồng cần trồng cỏ trồng anh túc. Ôi high quá xá chụt chụt chụt <3 .="" :v="" a="" b="" c="" con="" cu="" gi="" h="" kh="" m="" n="" ng="" nh="" o="" p="" s="">

13.9.17

Tạo quá khứ



Trong Tôi là ai - và nếu vậy thì bao nhiêu của Richard David Precht có một chap tôi rất hay đọc trúng lúc tay chân quờ quạng mắt mũi tèm nhèm buổi sáng tìm sách: Vũ trụ tinh thần – Não tôi hoạt động ra sao? “Cái gì là phức tạp nhất trên thế giới? Một câu hỏi hóc búa, nhưng với khoa học tự nhiên thì câu trả lời lại thật đơn giản. Đó là bộ não người![...] Nó chỉ nặng 1.5kg, mang hình quả hồ đào phóng to và sờ vào như đậu phụ. Thế nhưng trong đó lại ẩn chứa kết cấu có lẽ là phức tạp nhất của toàn bộ vũ trụ. Một trăm tỷ (100.000.000.000) tế bào thần kinh nhấp nháy truyền tin với nửa triệu tỷ (500.000.000.000.000) các liên kết. Đại khái nhiều như một sự so sánh quen thuộc, đúng bằng số lá cây của rừng nhiệt đới Amazon”
Vậy thì điều gì trên thế gian này mà đến thần linh cũng đành phải đứng ngoài cuộc? (tôi ít khi dùng dấu hỏi nhỉ :p). Quá khứ. Quá khứ là thứ mà thần linh cũng không thể can dự. Thay đổi quá khứ của mình đã là một việc điên rồ, nhưng dám thay đổi quá khứ của cả kẻ khác thì hẳn là quỷ dị, dù cả hai đều dẫn đến bi kịch, nhưng đâu là vô nghĩa hơn, tôi không biết. Tự tạo quá khứ, viết lại quá khứ, xóa quá khứ ư, người ta phải tăm tối và cạn nước đi đến độ nào mà dấn mình vào quyết định ấy.
Ngăn kéo trên cùng – Phần tăm tối, tiểu thuyết thứ 17 của Nakamura Fuminori là câu chuyện tồn tại đến hai gã bác sĩ thần kinh cùng tiến hành việc viết lại quá khứ cho kẻ khác, dù với mục đích khác nhau nhưng tâm hồn của cả hai nhân vật này đều có tính chất mục ruỗng từ nền móng, một kẻ coi việc tạo quá khứ cho người khác là trò chơi, một kẻ thì buộc tìm đến đấy như một phép màu và sau đó là nhằm trả thù. Tất nhiên khi thần linh cũng phải bỏ cuộc mà con người dám tự vẽ ra cho mình một thách thức can thiệp vào não bộ, thò tay vào quá khứ nhằm chạm đến nội tâm từng người thì hậu quả không thể thành toàn được. Nếu có thể chạm đến nội tâm từng người ư, giả định này nói lên đã sặc mùi vô lý và quỷ dị
Hôm trước tôi có đọc tập thơ, mở đầu một bài thơ là câu thơ đại ý: Người thuộc cung Thiên Bình ma quái trong tình yêu. Điều này lần đầu tôi nghe thôi, còn điều quen thuộc của cung chúng tôi là gì. Là tính chần chừ, lưỡng lự, thiếu quyết đoán. Tuy nhiên lần này lại có hiệu quả hí hí. Tôi đọc Kẻ móc túi và thấy không hiểu nổi tại sao nó lại được mọi người đánh giá cao, đến giờ tôi vẫn hoàn toàn không hiểu được. Số đông thường không đúng, nhưng nó phải tồn tại một logic nào đấy hình thành trong số đông và tôi cố tình tìm ra, bằng cách nâng lên đặt xuống chần chừ đọc hay không đọc quyển thứ hai của Nakamura Fuminori được dịch ở VN. Ngăn kéo trên cùng – Phần tăm tối có cốt truyện khá hơn hẳn Kẻ móc túi, tác giả cũng viết lên tay hơn rất nhiều, triển khai bộ khung theo tham vọng của người viết đã đỡ thừa thiếu. Tuy nhiên, các yếu điểm ở Kẻ móc túi vẫn còn
-          Nếu ở Kẻ móc túi, những tham khảo về lịch sử những vụ móc túi ảo thuật được tác giả lồng vào câu chuyện kém chất keo kết dính như thế nào thì ở Ngăn kéo trên cùng – Phần tăm tối cũng lặp lại như thế. Những tham khảo về phân tâm học, truyền sóng thần kinh ECT (phương pháp thôi miên, tẩy não), vụ án và những nghiên cứu ca bệnh đa nhân cách, tâm thần phân liệt là những gợi hứng chủ chốt của tác giả xây dựng tiểu thuyết này, đều được lồng vào thiếu chất keo kết dính.
-          Tính chất thừa thiếu vẫn còn, tuy đã được cải thiện hơn so với Kẻ móc túi nhưng vẫn còn nhiều, ở Kẻ móc túi là phân phối không đều trong cách triển khai câu chuyện, cái này có lẽ do người viết chọn mũi nhọn, điểm sáng chưa chuẩn nên không tạo được điểm nhấn. Còn trong Ngăn kéo trên cùng – Phần tăm tối thì nội tâm nhân vật là điểm chói sáng cốt tủy, một tác phẩm chọn khai thác góc khuất, phần tăm tối u uẩn mà nội tâm nhân vật lại bị đảo qua, diễn giải nội tâm qua một vài chap Hồi ký (viết không được sâu), câu thoại cụt nên chưa đi sâu được nhiều.
Khi đi được 1/3 tiểu thuyết, tôi thấy bạn tôi khen cái kết. Nhưng khi đi thêm 2/3 thì cái kết tôi dự trù không trật nhiều với cái kết của tác giả. Tuy nhiên tác giả tiếp tục sử dụng kết mở như ở Kẻ móc túi, đây là nước đi táo bạo, táo bạo ở chỉ một chi tiết, sau cuộc hỗn mang xoay vần tất cả những méo mó vẹo vọ của con người được bộc lộ phơi bày, thì tác giả cho nhân vật chính một nước kết cực đẹp và tương đối mở. Với một người nền móng bị mục ruỗng như nhân vật chính Kozuka Ryodai thì sự chuyển dịch đến một nơi khác, một cõi lòng khác sẽ cần những thứ không phải ai cũng cần và hiểu được.
Kẻ móc túi và Ngăn kéo trên cùng – Phần tăm tối đều được Nakamura Fuminori lồng vào những giấc mơ, với tôi đây là điểm sáng khiến tôi sau khi đọc Kẻ móc túi đã rất nản, nghĩ sẽ không đọc tác giả này nữa thì vẫn cố đọc thêm một đầu sách, chỉ bởi hình ảnh Tòa tháp đằng xa ở Kẻ móc túi cùng giấc mơ ngụp sâu vào một chiếc giường dưới lòng đất; ở Ngăn kéo trên cùng – Phần tăm tối là giấc mơ “Giữa dòng người đông đúc, mỗi kẻ lại rẽ một hướng khác nhau. Tôi cũng đang cố gắng tìm đến một nơi nào đó” tuy nhiên lại bị chặn ở cửa kiểm tra hành lý và hành lý toàn những thứ rất hiển nhiên với mình nhưng không thể giải thích được với kẻ khác. Giấc mơ luôn nói rất nhiều đúng không, nhiều hơn chúng ta có thể suy tưởng và hơn cả chính giấc mơ có thể tái hiện, tác giả cũng là một người viết tham khảo rất nhiều về phân tâm học, sức khỏe tâm thần cũng như việc giấc mơ nói gì
Sách xuất bản luôn được rất nhiều khâu nhặt bớt sạn, bắt bớt voi bớt chuột bớt cả ruồi muỗi, rất nhiều khâu, nhiều hơn độc giả đơn thuần có thể hình dung được. Tuy nhiên có những lỗi sạn rất dễ gây hiểu nhầm rằng đây là một quyển sách ẩu, ví dụ như text bìa gấp Oe Genzaburou; tôi đọc Ngầm của Haruki Murakami biết đến Chân lý giáo Aum, trong sách có nhắc đến một Chân lý giáo Oumu, tôi có search nhưng không thấy kết quả, căn cứ vào năm 1995 của Oumu thì trùng Aum, phải chăng là lỗi typo :p; những đoạn về lý giải tâm lý bệnh đa nhân cách, tâm thần phân liệt không biết do văn phong của tác giả hay dịch và biên chưa hợp lý mà diễn đạt chưa được tốt; nhiều câu thoại ngô nghê, cụt; chính ra lỗi oánh máy có khi tôi lại bỏ qua í (thật đấy, trừ trường hợp nó dẫn hẳn sang một cái sai khác về ngữ nghĩa)

12.9.17

Chim trời hạnh phúc



Tachihara Erika kể câu chuyện rằng: Một vị Giám đốc Nhà máy sản xuất chim non sơ sinh sẽ đi tìm và biến những em bé sinh ra không được chào đón, những em bé bị người thân cho rằng nếu các em không tồn tại trên đời thì tốt biết mấy thành những chú chim xinh đẹp, cất giọng líu lo trong trẻo, hạnh phúc bay trên trời, vĩnh viễn bay thật xa đến nơi mà các em không còn bị bảo rằng nếu các em không tồn tại trên đời thì tốt biết mấy. Chỉ có thể mang những em bé ấy quay trở về bằng một câu trả lời thật tâm duy nhất trong 10 giây cho câu hỏi: Tại sao muốn mang em bé về?
Câu trả lời chỉ một, vì đó là: Em gái của chị.
Em gái của anh.
Em trai của chị.
Em trai của anh.
Con của tôi.
Con của chúng tôi.
Và rồi những em bé trở về với một nốt ruồi trên người, nơi từng là vết tích của một chiếc lông chim <3 p="">Quyển sách mỏng giọng văn trong veo, hình minh họa rất chì (như ngày xưa tôi từng làm bóng ánh sáng bằng ngòi chì trên giấy vẽ nhám í), chỉ 10' để đọc. Xin mời cả vũ trụ.
P/s: cách đây lâu lâu mình có mua một quyển Ehon, câu chuyện về một bé không thích có em vì em tranh bố tranh mẹ với bé í, gìơ không nhớ tên, hồi đấy tặng bé nào ồi, bố mẹ nào nhận hộ con nhắc tên giùm tôi được không vợi :')


8.9.17

Tôi nằm nghiêng nghiêng




[chỉ đọc nếu có đọc nguyễn thúy hằng]
Tôi rất hay tưng tửng ậm ừ ngân nga nhấm nhẳng hờn dỗi nho nhỏ mấy câu hát Ra ngõ tụng kinh: “Âm dương nằm ngang / ngũ hành nằm dọc / em chưa biết đọc / em nằm nghiêng / em vẫn nằm nghiêng đón mặt trời xanh / em đợi anh / …” dù tôi không hiểu ý nghĩa của nó. Cảm, thấy hay, chỉ vậy thôi
Gần nửa tháng nay đọc 5 quyển trong ảnh của nguyễn thúy hẳng. Tôi nằm nghiêng nghiêng lấy trong một câu nào đấy ở Thời hôm nay, khoái cảm và điên rồ hợp lý quyển 1: Cửa sổ đập. Đại ý câu ấy rằng: Tôi nằm nghiêng và tôi nhìn thấy hết tất cả những chi tiết họ muốn giấu. Tôi không hợp những câu thơ gieo vần trôi tuốt nuột. Tôi thích thơ là văn xuôi (thậm chí từng đoạn văn rất dài) nhưng có nhịp điệu. Tính nhịp điệu tôi đưa lên hàng đầu, có thể vì thế tôi rất thích đọc to thành tiếng thơ cụ Trần Dần, và không cứ thơ, với các tiểu thuyết tôi đọc, tôi cũng nhận ra mình thích chúng vì có nhịp điệu. Nhịp điệu rất quan trọng, không trừ việc gì nhé :p
Tôi đọc theo trình tự thời gian tác giả ghi dưới mỗi bài thơ, truyện ngắn và nó cũng là trình tự xuất bản (trình tự này tương đối xuôi dòng thời gian thôi) thì thời hôm nay, khoái cảm và điên rồ hợp lý gồm quyển 1, 2 và 3; sau đó đến bởi từ lâu chúng ta không thể ngủ; rồi họ - bột hư ảo, theo cảm nhận người đọc (lúc này tác phẩm nằm ngoài tầm với của tác giả) thì với tôi, họ - bột hư ảo là một mảng riêng. Mảng riêng họ - bột hư ảo được nguyễn thúy hằng viết lành, mềm mại, dịu dàng và nữ tính hơn rất nhiều. Như trong ‘dưới cái bóng cơn đau run rẩy’ cơn bệnh của mẹ tôi cùng những nương tựa trong đầu ở lại với nỗi sầu, hay trong ‘cho ngày bôi xóa’ sự cô độc và yên ắng của không tiếp xúc… những câu thơ rõ nhịp điệu và nhăm nhẳm đắng ngọt ngào.
“nhưng không sao em ạ mình vẫn có thể bước
một thật dài, xa khỏi đám đông lẻ tẻ này”
hay
“đêm qua họ nói: cô là loài du mục, cô vác trên lưng những tờ giấy, mà
sau này nó được vẽ lại thành một bản đồ dành cho những kẻ xa xứ”
(tôi liền nghĩ ngay đến một câu thơ của cụ Trần Dần: Tôi như kẻ đi đầy trên sa mạc tờ giấy)
Hay, một vài câu trong hai đoạn cuối của Nước & Gía Buốt Vĩnh Cửu, hay [những từ] – một sự hình dung của hai đứa trẻ… Nếu để trích dẫn những ý chữ tôi thích thì có khi trích gần như hết quyển :). Tuy nhiên tôi không thích khoảng 7 trang cuối, tôi thấy nó làm đứt đoạn mạch cảm xúc tôi có từ đầu với họ - bột hư ảo. Và đúng như Dương Tường có nói, họ - bột hư ảo có thể đọc tùy tiện bất kỳ đoạn nào, nhảy cóc, đảo ngược…
Khác với cách tôi đọc thời hôm nay, khoái cảm và điên rồ hợp lý (quyển 1-2-3) và bởi từ lâu chúng ta không thể ngủ. Tất nhiên, đọc quyển nào cũng được, đảo trật tự cũng vẫn được, nhưng biết đâu đảo trật tự lại ra đúng một trật tự thông thường đi từ a đến b đến c rồi đến z, và như vậy có thể lại mất đi sự thích thú.
Sự thích thú tôi có ở đây là tự nhiên lần này tôi dở hơi nên mới đi đọc một lúc cả mấy quyển theo đúng trình tự viết của nguyễn thúy hằng, và bật cười rằng, chả biết tham vọng của tác giả là viết nó thành những tập sách riêng biệt hay tham vọng lại là như tôi cảm nhận: tôi cho thời hôm nay, khoái cảm và điên rồ hợp lý (quyển 1-2-3) và bởi từ lâu chúng ta không thể ngủ là một tiểu thuyết :p (ý tưởng đã rất tốt, chỉ là đang còn ở dạng chờ) và người đọc phải tự nhặt nhạnh từng mẩu nhỏ ý chữ, câu văn có nhịp điệu, ý tưởng để ghép nó ở các góc và nhận ra được ý định sắp đặt của phòng tranh của nguyễn thúy hằng.
Ta có chuyện Cõng người lạ (trong thời hôm nay, khoái cảm và điên rồ hợp lý quyển 2) chuyện cái lưng của người chồng cõng vợ và các con suốt cả đời, trong đó người vợ lẩn thẩn lẫn cẫn nhớ quên nhầm lẫn lúc nào cũng như nói mớ và những chi tiết về gia đình này cùng các con sẽ gặp lại trong già nua trên đường phố thét lên lạ lùng và năm mươi lăm cái răng dùng để đớp trăng và Mụ Vú Khô (trong tập bởi từ lâu chúng ta không thể ngủ)
Hay những ý tưởng về bảo quản trong tủ lạnh ở tr12 quyển 3 thời hôm nay, khoái cảm và điên rồ hợp lý với cái lưỡi lợn bị rã đông và già nua trên đường phố thét lên lạ lùng
Hay có những tưởng tượng, ý tưởng được viết rất duyên như câu chuyện về trứng trong lò vi sóng ở quyển 3 thời hôm nay, khoái cảm và điên rồ hợp lý, trứng 2’ thì nổ văng tung tán trong lò vi sóng còn trứng 1’30” thì có gì đó từ lò vi sóng bước ra; những con bò từ nơi nào đó xuất hiện, những sinh thể dưới nắp cống… truyện ngắn gió về ngôi làng có một người đàn ông Bố và những người phụ nữ, họ sống với công việc chắn gió nhốt gió trong ngôi làng quanh đi quẩn lại chỉ toàn là gió “và từng chiều, những đứa lớn đột nhiên biến mất ngay cổng làng”; hay truyện ngắn những chi tiết vụn về một cặp vợ chồng mỗi ngày người chồng nhận ra vợ mình khác đi nhờ vào việc xem các cuộn băng quay lén mình đặt giấu vợ trong nhà, cô vợ cạo gọt ra trên mặt trên thân thể từng lớp bột, thậm chí đầu đứt lìa khỏi cổ và lắp lại đầu khác như một ai đó, sau đó người chồng nghe lời vợ, cũng thử cạo gạo và nhận ra, hóa ra mình cũng giống như vợ; hay những ý tưởng người béo phì vào buổi sáng và đêm thì nhẹ bẫng vì mơ nhiều nên sụt cân…
Bạn có thể đọc bất cứ đoạn nào, bất cứ đâu miễn sao đọc trọn hết một chặng. Sau đó khi đóng 4 quyển sách này lại, bạn bắt đầu trò chơi sắp đặt của riêng mình. Vì biết đâu, bạn cũng như tôi nằm nghiêng nghiêng để tiếp cận nó thì mới nhận ra, nếu không, rất có thể coi đây là 4 quyển sách gàn dở vớ vẩn bởi có những trang viết hoàn toàn như được xé từ sổ tay, những đoạn note, những ý tưởng viết vội
Ví dụ, nếu tập hợp từng mảng ý tưởng riêng rẽ này vào với nhau, và phát triển các mảng thành một nhóm nhân vật, sau đó hòa lẫn các nhóm nhân vật gồm cả làng người chăm chăm nhốt gió, gia đình người đàn ông gồng gánh vợ con cả đời trên lưng, cô nàng 55 cái răng đớp trăng – mụ vú khô, hắn - nhân viên điện tín – ngày 70 cân đêm nhẹ tênh vì mơ nhiều phải ngủ dưới gậm giường dò xét cây cà rốt, tử đinh hương và hắn cùng cô nàng 55 cái răng sẽ là cặp trai gái trong cái lưỡi lợn bí ẩn… tất cả chăng một mối dây với những thứ được lấy ra từ ngăn bảo quản đông lạnh của tủ lạnh, rồi nhét chúng vào lò vi sóng và một cái gì đấy bước ra từ lò vi sóng sau 1’30” và những sinh thể dưới nắp cống những con bò xuất hiện bất thần…. Cứ chuỗi nó lại, tôi thực sự muốn rong chơi với tiểu thuyết này
Mà thật ra tôi định nói gì khi nói về 5 quyển trong ảnh thì tôi cũng chẳng biết nữa. Tôi chỉ cảm giác nếu nguyễn thúy hằng cứ đi con đường của thời hôm nay, khoái cảm và điên rồ hợp lý với bởi từ lâu chúng ta không thể ngủ thì rất có thể tôi phải cho rằng cô ấy đến từ tinh cầu nào đó xa xôi, nhưng may quá (hay không may) đến họ - bột hư ảo thì cô ấy đã khác
âm dương nằm ngang / ngũ hành nằm dọc / em chưa biết đọc / em nằm nghiêng
P/s: ngày xưa có thời tôi đọc Đào Hiếu một ít, vì vậy mà tôi mới để ý nguyễn thúy hằng, chả thể ngờ có ngày tôi lại bị quyến dụ bởi cô ấy. Đào Hiếu thì tôi chả nhớ gì nữa rồi :)). Từ rất lâu rồi, tôi cho rằng tôi không thể đọc nổi nữa văn học của đồng bào tôi viết nữa :p

1.9.17


Hôm qua chị Trâm ở Manzi bẩu đến cái lọ đựng nước rửa tay ở quán cũng bị lấy mất là sao? :p
Và dù tôi không còm, nhưng ý nghĩ thì đã rất nhiều quả quyết cho rằng, sinh vật lấy cái lọ đựng nước rửa tay (không đẹp đến mức thôi thúc người ta ăn cắp) nhiều khả năng mắc chứng xung động ăn cắp hí hí hí

Còn đây là tập thơ tôi đang đọc:
"Ăn cắp được 7 nắp cống
1 và 2       3 và 4       5      6 và 7: mở nắp lên thấy tôi nằm dưới lỗ"

Nếu ngày nào đó, bạn bị mất/phá hoại:
- mẩu nhựa bọc nút bấm chuông cửa
- mép gạch mẻ bậc cửa nhà
- tay phanh bị gãy
- tay nắm cửa
- một chiếc dép lê mòn vẹt
vân vân và vân vân
đừng buồn, vì biết đâu chúng sẽ góp mặt trong một câu thơ nào đấy
kiểu thế này:
- chưa biết cuộc đời
em khom người nhìn lỗ khóa

- người người chuếnh choáng lao đi
một cỗ xe mất phanh

- góc vuông mẻ gãy hình
cạnh huyền trượt dốc

- đừng trôi nữa
những chuyển động quán tính

- ta nhét mình vào tủ lạnh
đóng đông để chờ ngày
mòn vẹt chơ lơ chiếc dép lê