28.6.24

thư viện

 



tôi luôn thích truyện ngắn của Haruki hơn tiểu thuyết, những tiểu thuyết nhỏ/ngắn hơn những quyển đồ sộ, quyển lớn thích nhất có lẽ là Kafka bên bờ biển, hơn là Biên niên ký chim vặn dây cót; còn trong tất tật Haruki tôi từng đọc, thích nhất lại là Ngầm, chính ở Ngầm hiện thực, tôi được Haruki tiết lộ con đường đi và nhớ mê cung kỳ ảo ông dựng nên. Trong mê cung, cái khó chính là việc nếu không đi đến tận cùng thì sẽ không thể biết con đường mình đã đi là đúng hay sai, là dẫn ra hay đi vào cùng lộ; và khi đến cùng lộ, nhận ra sai thì cũng là lúc mọi sự đã muộn; một nan đề mê cung rất hay 


hôm qua đọc Thư viện kỳ lạ, đây là một truyện ngắn thôi, vẫn là đi xuống tầng hầm lòng đất, vẫn là Người Cừu, cô gái xinh đẹp... những chi tiết hay lặp lại, nhưng được mở ra từ một thư viện và điểm cùng là một phòng giam để đọc sách; nghĩ mình nhớ là nó in chót ở tập truyện ngắn nào đó của Haruki rồi, tập đó cũng có truyện gì Cừu Cừu [sáng nay bắc ghế đi tìm, ngay phát đầu trúng luôn, Ngày đẹp trời để xem Kangaroo]. Giờ đây truyện ngắn được in thành một quyển sách mỏng như picture book, minh hoạ bởi hoạ sĩ tự do Đức Kat Menschik - nữ hoạ sĩ thường minh hoạ cho các tác phẩm của Haruki ở thị trường sách Đức 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét