5.7.18

Cửu chỉ

Tôi nghĩ, không có lịch sử ‘chân thực’ đối diện với lịch sử, con người là gì đối diện với thời gian, rốt cuộc sinh mệnh là gì Tôi nằm khóc suốt sáng ngày hôm kia khi đọc những chương gần cuối của Chốn xưa, phải rất dũng cảm để mỗi ngày tiến thêm một vài trang đi cho đến cùng câu chuyện Chốn xưa. Lý Nhuệ viết lời bạt 1 và 2, trả lời phỏng vấn đã tóm gọn Chốn xưa trong ít trang cuối sách. Một tiểu thuyết vừa tuyệt vọng vừa như ngời sáng với chất văn đẹp tê tái kể câu chuyện ngột ngạt ‘rất quen của Trung Hoa’, lòng người ta tịch nhiên ưu uất. Đọc lại Lý Nhuệ sau gần nhất cũng 8 năm, nỗi buồn trầm thiết len qua trang viết tê buốt giữa mùa hè Hà Nội. Rùng mình P/s: tôi còn quay lại Lý Nhuệ trong cơn ẩm ương khác :)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét