Delicate! why so xờ tiu pít? "Ngốc, nghếch, cáu, quên, nghịch, ngang, ngổ ngáo" / "Ăn khi thấy đói, ngủ khi thấy buồn ngủ. Và nếu ôm vào lòng thì cũng nồng ấm như bao người".
21.4.17
hứng chịu sự cô đơn, hay là tại sao tôi đọc sách ế :p
sách ế là sách không ai mua; sách bán chạy, sách được mua nhiều chưa chắc đã được đọc, nói gì đến sách ế :v. Thế sao lại có người đọc sách ế? Người khác thì tôi không biết, nhưng nếu lấy việc hiểu mình mà suy ra thế giới thì tôi giải thích ngắn gọn: 1, sách ế, tôi muốn đọc nó để lý giải vì sao nó ế. 2, tôi vốn ít khi đặt niềm tin vào đám đông nên sách bán chạy tôi ít đọc, sách ế thì tôi hẳn là sẽ đọc
Nói vui chuyện ấy để nói về đọc bà Colette. Một người bạn chuyên mua sách ế (cao thủ sách ế hơn tôi 8-9 phần công lực) đã ném cho tôi Nàng mèo như một lời nguyền kiểu "đọc hết chỗ sách gần 20q ấy đi rồi tôi sẽ cho cô quyển sách mà cô đang tha thiết năn nỉ" (may quá, thoát được lời nguyền của phù thủy zồi). Nàng mèo kể câu chuyện về một anh chàng cô đơn, ích kỷ và đầy chất thơ hăm ba hăm tư tuổi, nuôi và yêu tha thiết ả mèo của mình. Chả hiểu người đàn ông quyến rũ như thế lại bước vào hôn nhân làm cái của khỉ gì, nhất là với bộ mặt bước vào hôn nhân như bị kết án chứ :))). Lại gặp đúng cô vợ trái dấu thế là đâu có mấy tháng thì chia tay chia chân. Đúng kiểu chúng ta không mơ cùng giấc mộng. Là một phụ nữ vừa gìa vừa ế vừa nuôi một ông mèo cũng vừa gìa vừa ế (do hoạn rồi, mất ngọc rồng sung sướng rồi, anh méo có cần cái gì nữa ngoài ăn như heo), y thị đưa ra kết luận: hôn nhân có thể tiến triển rất tốt hoặc rất xấu, chả ai thực sự biết thế nào thì hơn, nhưng mà cái đó đó (rất tốt hoặc rất xấu í) không bao gìơ cùng đi một hướng hớ hớ hớ :v
Câu chuyện của Nàng mèo không có gì đặc sắc, nhưng tại sao tôi lại đọc tiếp luôn một quyển khác cùng tác gỉa Colette
Vì: 1, tâm lý nhân vật nam được xây dựng lạ lẫm so với những nhân vật nam tôi từng biết. Tôi thích nhân vật này, nhất là bộ dạng bị kết án của anh ta kể từ lúc chuẩn bị cưới đến khi "đang trong hôn nhân", một bộ mặt bị kết án khiến tôi tò mò
2, giọng văn của Colette viết về mèo, về tình bạn người và mèo, về khu vườn, cây cối, ánh trăng... qua con mắt của nhân vật nam chính rất gợi cảm, nữ tính, đôi chỗ đọc mà tay phải mơn man trên sách như vuốt ve vì độ gợi cảm của nó, cứ như thể nam chính yêu con mèo như yêu một nàng tên Mèo :*
3, Nàng mèo vỏn vẹn có hơn 200 trang thì dịch gỉa Phương Quỳnh dành 50 trang cuối sách, có tham khảo các nguồn để viết về Colette, vì đọc 50 trang này mà tôi đã rất tò mò về Colette, và có ngay câu trả lời tại sao bà ấy có thể viết về khu vườn, các cây hoa, loài mèo như chúng đang ở ngay trước mắt bà, và đặc biệt, sao bà lại xây dựng được nhân vật thoát khỏi lối mòn như thế :)
Chắc là cũng có duyên với sách ế thật, nên đang lúc đọc dở Nàng mèo, đi ngoáy sách cũ lại gặp luôn Chừa yêu, bản dịch của bác Huỳnh Phan Anh. Tôi gần như không biết gì về dịch gỉa HPA nhưng như những gì tôi để ý thì bác HPA chịu khó dịch các tác gỉa mới với mảng văn học dịch, dịch những quyển không mấy nổi của tác gỉa ấy... nó được xem như hình thức đất vỡ hoang, tôi trân trọng những việc làm như vậy.
Chừa yêu cốt truyện lan man hơn Nàng mèo nhiều, cái may của tôi là đọc Nàng mèo trước nên có 50 trang về Colette, nhờ đó khi đọc Chừa yêu nhận ra rằng những chi tiết trong con người cá nhân của Colette được bà đưa hết vào tiểu thuyết thành nhiều con người trong trang sách, gần như cá tính, sự kiện, những nỗi buồn, thất vọng, ước muốn, cô đơn, mệt mỏi, sự bướng bỉnh... của bà đựơc đưa hết vào sách qua các nhân vật nữ; những sự kiện lưu dấu ấn của bà trong dư luận cũng vậy nhưng được bẻ lái và không ai thực sự biết sự thật có đúng như dư luận hay không, hay sự thật nằm ở trong chính các tác phẩm của bà (chuyện có quan hệ đồng tính, chuyện yêu con riêng của chồng, chuyện những mối tình giằng xé, chán chường, phi luân theo quan niệm thời kỳ ấy...)
Colette là sự kết hợp của hai nhân vật nữ trong Chừa yêu: Annie nổi loạn khóc vì những thiếu vắng, nô lệ cho thân xác của chính mình, luôn luôn chọn sẽ đi, đi để tiếp tục tìm kiếm đam mê cũng như sự bội bạc và Claudine, nhân vật xưng tôi, sẵn sàng sống với hình ảnh lụi tàn của mình một cách kiêu hãnh dù sự kiêu hãnh ấy phải hứng chịu trọn vẹn sự cô đơn.
Đọc sách ế là một sự kiên nhẫn đến lì lợm, thế còn người đọc những dòng viết linh tinh về sách ế thì sao :p
chắc chắn là dị nhân :v
g9world <3 p="">
3>
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét