6.4.16

Chuyện bạn Beo hàng xóm

Cuối tuần trước mình tung tẩy xách đồ ăn từ chợ về nhà, ngang qua thấy bạn Beo hàng xóm 5 tuổi (bạn í bảo con tuổi mèo, cô Tú ạ, nên mình suy ra) đang ngồi một mình chơi với khoảng 6 cái ô tô sắt trên vỉa hè. Mình không có ý định ngồi chơi cùng bạn í vì đến giờ nấu cơm rồi, nhưng xe ben màu cam của bạn í đẹp quá, mà nhìn thoáng cũng biết là xe "hịn" vì nó rất nét, nên mình tạt vào hỏi Beo ơi, xe của Beo à, cô xem nhé. Bạn í vâng ạ, tủm tỉm cười, rồi mang ra 2 cái ô tô police một trắng một xanh, khoe rằng cửa xe mở được cô Tú ạ. Mình uây, ô tô của Beo thích thế, rồi kéo lấy đà, nhấc lên nghe tiếng bánh xe zitttttt rất trơn. Thấy mình hăng say quá, bạn Beo bảo Beo còn cả va ni (valise) đồ chơi cơ, để Beo lấy ra cùng chơi, nói xong thì hào hứng định chạy vào nhà. Mình phải tốp luôn, bình tĩnh bình tĩnh, Tú phải về nhà nấu cơm, hôm khác Tú xem tiếp Beo nhá, bái bai, hẹn hôm khác nhé.
Mình hoàn toàn nghĩ đấy là một câu chữa cháy, và quả tình là mình phải về nhà nấu cơm thật.
Tối thứ 6 vừa rồi, mẹ Beo bế em gái Beo sang nhà mình chơi, Beo thấy mình thì chạy về nhà mang xe cứu hỏa lego sang chơi (cu cậu nhớ lời hẹn của cô Tú bảo hôm khác cùng chơi, trong khi cô Tú chả nhớ gì, mãi vừa rồi nhìn thấy cái xe ben màu cam thì mình mới nhớ ra). Ngồi thấy người lớn nói chuyện lego bộ này đẹp bộ kia không chuẩn, Beo chạy tiếp về nhà mang máy bay, xe tải lego sang tiếp. Người lớn chuyện nhỏ chuyện to là chuyện người lớn, cu cậu ngồi chơi rất ngoan. Rồi người lớn mỗi người chạy một hướng, còn có Beo cả mình, mình ôm điện thoại lướt fb, Beo thì loay hoay lắp lại các chi tiết lego bị rời ra. Ngồi lướt fb cỡ 5', mình thấy im ắng quá, ngước mắt thấy bạn Beo chơi một mình cứ lủi thủi kiểu gì. Thế là ra hỏi vờ:
- Beo ơi, xe này là xe gì í nhỉ
- Xe cứu hỏa đấy
- À, hay mình chơi cứu hỏa đi. Vừa nói mình vừa giả vờ gọi điện thoại giả giọng hốt hoảng, trung tâm cứu hỏa phải không ạ (chả biết có tồn tại trung tâm này không), tôi nhìn thấy lửa bốc lên ở khu rừng bên kia đường. Rồi lại lấy một tay khác giả giọng ồm ồm: chị hãy báo với người xung quanh chuyển sang nơi an toàn, chúng tôi tới ngay.
Beo nhìn mình cười toe toét, hô lên:
- Xe cứu hỏa đi dập lửa thôi
- ò é ò é ò é, cô điều khiển trực thăng ứng cứu trên cao, cả xe ô tô chở nước nhá (mình cũng thực sự chả biết có cần xe ô tô chở nước tiếp nước cho xe cứu hỏa không), còn Beo lái xe cứu hỏa nhá. Nhanh lên đám cháy kia rồi, nói xong tay cầm máy bay, miệng phù phù phoạch phoạch phoạch giả tiếng máy bay, tay kia di chuyển ô tô chở nước, miệng ò é ò é tiến ra chậu cây mai trắng của ông bố (rừng mà, nhân tiện, ông bố cả bà con thi nhau tưới tỉa chăm sóc để chơi ra nhị độ mai mà hình như chỉ ra lá và nhõn một bông hoa)
Beo cũng bắt chước ò é ò é di chuyển xe cứu hỏa ra tập kết ở cây mai. Xong rồi hai cô cháu người thì đóng vai lính cứu hỏa lái cần cẩu thang, người thì cầm biển cấm các phương tiện vào nơi làm nhiệm vụ, người thì cầm cưa, rìu chèo lên thang hỗ trợ, người thì kéo vòi phun nước... cứ như đi dập đám cháy rừng thật. Xong máy bay còn phoạch phoạch mỏi hết cả mồm cả tay bay phía trên ngọn cây để quan sát thông báo, rồi lại còn xe ô tô tiếp nước, rồi còn một lính cứu hỏa bị ngạt do khói, máy bay hạ xuống cẩu một lính cứu hỏa lego bay thẳng đến bệnh viện ở nóc tủ kính chứ :p
Sau khi máy bay quay lại quan sát tình hình gọi bộ đàm bằng ngón tay tới Beo, thông báo tình hình được kiểm soát thì ông Beo sướng quá, hô to hào hứng, lại có đám cháy, cháy bệnh viện cháy biển cháy cây cháy hải sản (chắc í nói cháy tiệm hải sản) cháy nhà cháy cháy cháy chỗ nào cũng cháy @.@
Mình hoảng quá, nhìn đồng hồ 9h10 rồi, cứ cháy suốt thế này không ổn. Bảo:
- Beo ơi, cô phải đóng cửa hàng í
- Sao phải đóng cửa hàng, đang đi cứu hỏa dập lửa mà
- À, cô thổi phù phù lửa tắt hết rồi, hôm khác mình chơi nhé.
Thế là Beo cầm ô tô cứu hỏa, máy bay, mìn cầm xe chở nước đưa Beo về nhà.
Mìn cứ tưởng chỉ như thế thôi
Tối thứ 2 mẹ Beo sang nhà mình chơi, Beo chạy sang theo bảo cô Tú ơi, chơi cứu hỏa. Mình tá hỏa nhìn mẹ Beo bảo
- hả, hôm nay Tú mệt Trang ơi, Tú không chơi đâu, Trang chơi với Beo đi
- Ôi zồ ôi Tú ơi, chả hiểu kiểu gì, hôm thứ 7 vừa ngủ dậy, 8h sáng nó đã đòi sang cô Tú chơi cứu hỏa. Trang bảo mẹ chơi với con cũng được, thế là Trang ngồi chơi với Beo, Tú ạ. Rồi nó bảo, mẹ phải chơi giống cô Tú cơ, mà Trang không biết chơi giống Tú là chơi kiểu gì
- Chơi kiểu này này, máy bay cầm trên tay, miệng phải làm tiếng động phoạch phoạch phoạch, xe đi dưới đất phải kêu ò é ò é, xong rồi kéo thang lên phụt nước chữa cháy, toát hết cả mồ hôi í. Tú thích chơi với trẻ con nhưng chỉ chơi mấy phút thôi, chứ Tú sợ trẻ con lắm
Đang nói dở thì ông Beo chạy sang, tay cầm ô tô cứu hỏa, 4 cái xe ô tô sắt police. Con Lốc sợ quá ôm bụng, nháy mắt với mẹ Beo
- Ôi ôi Trang ơi, Tú đau bụng, ổ ôi, đau lắm í, Tú đau bụng đau tay mệt ơi là mệt, đau ơi là đau
Ông Beo thấy thế ngồi chơi một mình, mình ngồi với mẹ Beo mẹ Nghé nói chuyện trên zời dưới đất. Ông Beo thấy thế lại cô Tú, chơi cứu hỏa, cháy nhiều nơi lắm, cháy to ơi là to. Mẹ Beo mẹ Nghé cứ ngồi cười sằng sặc vì cô Tú lại ôm bụng đau quá, mệt quá
Xong rồi người lớn lại mỗi người mỗi hướng đi cả, còn mỗi con Lốc cả Beo. Beo bảo, cháy to lắm, phải dập thôi, cô Tú hết đau bụng rồi, đi cứu hỏa thôi. Thôi đành, đúng là còn trơ cái mẹt mình ngồi lại, mình lại phải làm máy bay làm ô tô police làm lính cứu hỏa làm đủ các vai. Rồi lại đến 9h15 mình bảo Beo:
- Beo ơi, các chú lính cứu hỏa mệt rồi, các chú phải đi ngủ, phải nghỉ dưỡng sức đấy
- Không cần nghỉ, vẫn cháy nhiều lắm, cháy hải sản cháy bãi biển cháy rừng cháy nhà cháy phim cháy nồi cháy quần áo cháy tất cả các nơi
- @.@ nhưng các chú cứu hỏa hôm nay bị mệt rồi, ngày mai cháy tiếp được không
- không được, các chú lính cứu hỏa phải đi dập lửa, để lâu để cháy hết à
Đúng lúc ấy thì mẹ Nghé xuất hiện, cổ nói với giọng kiên quyết dứt khoát, cháy dập tắt hết rồi, cho các chú lính cứu hỏa về ăn cơm, đi ngủ. Con Lốc bồi thêm, đúng rồi, bác Khánh dập tắt hết lửa rồi, các chú lính cứu hỏa đi về nhà ăn cơm với vợ với con và đi ngủ thôi.
Beo có vẻ chấp nhận tình hình, tay cầm ô tô cứu hỏa, ngước mắt lên nhìn mình, nói một câu dễ thương tuyệt vời:
- Cô Tú, cô Tú có thể cùng Beo mang ô tô về nhà Beo được không ạ?
- Uây, Beo ngoan quá, được được con cầm ô tô cứu hỏa, cô cầm các xe còn lại.
Những tưởng đã dừng lại thì ngày hôm nay, vừa ăn cơm tối xong, con Lốc đang cầm điện thoại ngồi cửa nhà. Beo từ đâu xuất hiện mở màn một câu đi vào huyền thoại:
- Chuẩn bị có một va ni (valise) đồ chơi mới. Nói xong mặt rất lạnh lùng nhưng tủm tỉm cười quay lưng đi
- Ôi không không Beo ơi, hôm nay Tú rất mệt, Tú còn phải hút bụi này, Beo có thấy không, Tú còn phải lau cả nhà này, cả trần nhà này, hôm nay Tú không chơi được, Beo ơi, dừng lại đã, nghe Tú bảo đã Beo. Nhưng anh ấy hiên ngang đi về nhà, mặc kệ gái già dở khóc dở cười. Còn mẹ Beo thì toe toét cười: Chúc mừng Tú
Mình ù té lên trên nhà trốn khoảng 5', lúc xuống tầng 1 đã thấy ông bố ngồi chơi xe cẩu xe ben với Beo rồi. Hôm nay Beo có một bộ đồ chơi rất hịn, mẹ Beo bẩu đã mua bộ í hơn 2tr trong một lần đi xả stress.
Ngồi chơi với ông bố mình một lúc xong, ông bố bảo Beo chơi với cô nhé, ông lên phòng xem ti-vi. Beo hỏi mình:
- Cô Tú, hút bụi xong chưa, con biết hút bụi đấy, nhà con có hút bụi, máy kêu xì xì xì, nhưng nó thổi ở phía sau mát lắm
- à, cô hút bụi xong rồi
- thế mình cùng chơi xe ben đi
- nhưng cô còn phải làm sữa chua, hay cô cả Beo cùng làm sữa chua nhá
- không, Beo chơi xe ben, cô Tú nhanh lên
Thế là cứ loanh quanh rửa hũ rửa lọ rửa bát, rồi đi mua sữa, về tới nhà thấy Beo ngồi chơi một mình, còn mẹ Beo phải bế em. Beo quay nhìn mình bảo:
- Cô Tú, mình đi làm sữa chua thôi
Đến lúc này thì mình hiểu ra rằng, nếu mình thay đổi quyết định, mình có con và làm mẹ, mình sẽ nuôi đứa trẻ trong mô hình, mẹ cả con cùng chơi, tức là nếu mẹ nhặt rau thì con cũng sẽ chơi với rau, mẹ gấp quần áo thì con cũng học bảng màu từ quần áo. Còn lúc mẹ ngồi làm việc thì con cũng ngồi làm việc ngoan như mẹ, nhưng làm với các bạn ô tô máy bay vân vân vân. Trong khi mình làm sữa chua, Beo huyên thuyên bảo:
- bố con thích xem phim trước khi đi ngủ, con không thích đâu cô Tú ạ, cô có thích không?
- cô không xem phim, cô đọc truyện, nhưng xem phim cũng vui mà
- nhưng con không thích xem phim, xem phim chán
- à, vì bố con thích xem phim, giống như con thích chơi cứu hỏa trước giờ đi ngủ í, mỗi người thích khác nhau được mà Beo
- cô Tú, cô làm sữa chua xong chưa, mình cùng chơi
- Beo ơi, hôm nay cô mệt lắm í, hay hôm nay Beo chơi xe ben thôi được không, xe police xe tải xe cần cẩu mình cho nghỉ vì hôm nay... là ngày nghỉ, nhá
- Nhưng hôm nay cô Tú đã chơi với Beo lần nào đâu, mình phải chơi với nhau một lần chứ
....
Thế là Lốc liền hiểu rằng, những buổi tối đọc sách của Lốc đã tan tành. Lốc thích nhìn trẻ con chơi, quan sát chúng chơi. Lốc thích chơi cùng trẻ con, nhưng chỉ 5-10' thôi. Còn đúng thì phải nói rằng Lốc sợ trẻ con vì đứa trẻ nào cũng phải lớn, Lốc bị vỡ mộng khi đứa trẻ ấy lớn lên và nó cũng vỡ mộng như Lốc đã từng vỡ mộng tuổi trưởng thành quay lưng nhìn về phía sau. Lốc thích chơi cùng trẻ con 5-10' không biết có phải bởi 5-10' ấy Lốc quay về làm trẻ con hay thậm chí giả vờ quay về làm trẻ con, giả vờ sống trong thế giới hồn nhiên màu hồng màu xanh màu trắng ấy không. Lốc không biết, nhưng như một tiếng reng reng reng hết giờ, sau 5-10' ấy, Lốc cảm thấy mình không thể giả vờ được nữa. Và Lốc chán nản, chỉ muốn nhìn, quan sát chúng. Mà lũ trẻ thì thường không hưởng ứng việc bạn chơi của mình bỗng nhiên sập nguồn, ngồi ngay đơ mặt xịu ra không tiếp tục chơi nữa

Như lào. Lói một câu đuê @.@

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét