30.1.15

Kéo giãn vùng giảm chấn



Tôi nghĩ mỗi người chắc chắn có trong mình một đường hầm đậm đặc bóng tối (tối như tàu lao qua đường hầm xuyên núi). Ở đâu đó, đường hầm này của chúng ta giao nhau. Ô, nhưng trước khi giao nhau để thấy một thứ thấu hiểu đặc biệt sâu sắc, có thể có được thứ cảm giác nương tựa để hành hương đến hết đời thì anh phải học cách bảo vệ mình bằng vùng giảm chấn, mở rộng vùng này ra theo cách tách mình khỏi chính mình, ngắm nhìn nỗi đau của mình như ngắm nhìn nỗi đau của kẻ khác. Nẫu nhể colonthree emoticon

"Mục đích hạn hẹp khiến cho cuộc đời trở nên đơn giản"
Tôi đặc biệt thích câu nói này của cô nàng 38t trong sách vì nó chỉ ra đúng điều tôi chọn sống những năm qua, có thể cả về sau nữa. Tôi nghĩ mình bắt đầu khoái ngắm nhìn chính mình là Sisyphus ì ạch đẩy tảng đá lên rồi nhìn nó lăn xuống rồi lại đẩy lên rồi nó lại lăn xuống rồi lại đẩy lên rồi nó lại lăn xuống, hạn hẹp nhất có thể cho một chu trình làm người. Nhưng tính ì ạch sẽ giảm dần vì hiểu cái giá phải trả rồi mà, chấp nhận đê pacman emoticon
Cứ như vậy, như cá hồi đi một chặng đường rất dài theo sự dẫn lối của thứ gì đó đặc biệt trong bản năng (ký ức khứu giác), hay thứ linh cảm thực sự mạnh mẽ, thậm chí rất mơ hồ.
Tất nhiên, cuộc đời tôi như vậy phải đi kèm với các quyển sách, sách sách và sách sẽ giúp cuộc đời diễn tiến trôi chảy và dễ chịu đựng hơn. Kiểu Tazaki rất thích nhà ga, có thể nói thiên chức của gã là xây dựng, tạo ra nhà ga hay tạo ra thứ gì đó như tên gọi của gã ấy. Tôi ngược lại, không thích nhà ga, tôi cũng không có năng khiếu tạo ra bất cứ thứ gì. Tôi đục sách. Như một con mọt
vậy thôi colonthree emoticon
------------------------
cho này
"...Lòng người và lòng người không bao giờ gắn kết với nhau chỉ bởi sự hài hòa. Mà trái lại, gắn kết với nhau sâu sắc bởi tổn thương và tổn thương. Nối liền với nhau bởi niềm đau và niềm đau, bởi mong manh và mong manh. Không có sự tĩnh lặng nào mà không chứa đựng những tiếng kêu bi thống, không có sự dung thứ nào mà không đổ máu trên mặt đất, không có sự chấp nhận nào mà không phải vượt qua những mất mát đau thương. Đó là thứ nằm trong căn đế của sự hài hòa đích thực"
Trích ở quyển trong hình colonthree emoticon

Chưa bao giờ đọc Haruki Murakami một quyển mỏng mà dai dẳng thời gian như thế này. Với mình, quyển này lỏng lẻo yếu ớt đến ngạc nhiên. Dù mình chưa bao giờ thoát khỏi sức hút các câu chuyện của ổng colonthree emoticon

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét