Delicate! why so xờ tiu pít? "Ngốc, nghếch, cáu, quên, nghịch, ngang, ngổ ngáo" / "Ăn khi thấy đói, ngủ khi thấy buồn ngủ. Và nếu ôm vào lòng thì cũng nồng ấm như bao người".
30.9.13
28.9.13
vì đường xa ướt mưa
Dù đã cao hết khả năng, chạm mức 1500mm nhưng em vẫn tự tin nâng yên xe ngất ngưởng. Nâng cho đã tay cái yên xe và tay lái, sau có mấy tháng chới với xe đạp mà đến giờ ngồi xe máy thông thường thấy lè tè gì đâu.
Chuyện ấm ớ xảy ra khi có xúc tác là con chó.
Tắc đường nên em tòng thị phóng lên hè. Đang đỉnh điểm quyết tâm, vừa nhỏm người đạp vừa nhấc tay lái, nhấc cả mông cho khỏi ê thì con chó chạy rẹt qua trước bánh xe em. Bóp phanh!!!
Bánh xe zẹt zẹt zẹt. Bánh trên bánh dưới hè. Chân thì chỉ có tun tủn từng ấy. Chỉ kịp nghĩ "này này, đừng nói là 27t còn ngã xe đạp giữa chốn đông người nhá" thì đã ngã đến oạch xuống đường.
Ngã xe vậy mà cứ cười như người dở hơi, lên xe phóng tiếp mà vẫn cứ buồn cười. 27t tự ngã xe đạp đến oạch một cái!
Về gần đến nhà mới nghĩ "đáng ra mình nên lấy làm xấu hổ mới phải ( nhăn trán suy nghĩ ) hay ít ra cũng bày đặt giả bộ tí ( ngước mắt tưởng tượng ) :))))))
Ps: mua báo từ 7am mà giờ mới có thời gian đọc. Hummm, ngày mới của mình chưa gì đã thành ngày cũ của người ta.
Chuyện ấm ớ xảy ra khi có xúc tác là con chó.
Tắc đường nên em tòng thị phóng lên hè. Đang đỉnh điểm quyết tâm, vừa nhỏm người đạp vừa nhấc tay lái, nhấc cả mông cho khỏi ê thì con chó chạy rẹt qua trước bánh xe em. Bóp phanh!!!
Bánh xe zẹt zẹt zẹt. Bánh trên bánh dưới hè. Chân thì chỉ có tun tủn từng ấy. Chỉ kịp nghĩ "này này, đừng nói là 27t còn ngã xe đạp giữa chốn đông người nhá" thì đã ngã đến oạch xuống đường.
Ngã xe vậy mà cứ cười như người dở hơi, lên xe phóng tiếp mà vẫn cứ buồn cười. 27t tự ngã xe đạp đến oạch một cái!
Về gần đến nhà mới nghĩ "đáng ra mình nên lấy làm xấu hổ mới phải ( nhăn trán suy nghĩ ) hay ít ra cũng bày đặt giả bộ tí ( ngước mắt tưởng tượng ) :))))))
Ps: mua báo từ 7am mà giờ mới có thời gian đọc. Hummm, ngày mới của mình chưa gì đã thành ngày cũ của người ta.
20.9.13
wheels are turning
Dịp 1/6 năm 2012 có cuốn Chiến binh cầu vồng (
Andrea Hirata ). Đến từ Indonesia. Đây là cuốn văn học đầu tiên tôi đọc
của đất nước này. Tôi thích nó ngay khi nhìn bìa sách, cười hạnh phúc vậy đâu có nhiều cậu bé đâu. Điều hạnh
phúc nhất khi đọc cuốn sách này là nhận ra mình đã được cho nhiều hơn
mình nghĩ. Và nhận ra được điều này thì cũng sẽ có mong muốn cho đi
những điều mình nhận được.
Nếu để chọn một cuốn sách cho các bạn đang uể oải với việc đến trường ở bất kỳ lứa tuổi nào, tôi sẽ chọn cuốn này.
Tôi không hình dung được việc học với khung cảnh là tiếng xe ủi đang san bằng trường lớp, hay những giờ học bên đống gạch đá đổ nát. Cho đến sáng nay tôi nhìn được pic này. Những cuốn sách hữu ích đưa ta tới gần đời thực thay vì những mơ mộng hão huyền.
Tôi không nhớ chính xác nhưng một thầy giáo làng trong cuốn này đã nói việc học tập là cách tôn vinh và cảm ơn những sáng tạo của Thượng đế. Tôi rất thích quan niệm này.
Đôi khi đọc sách rồi được nhìn, xem những hình ảnh, thước phim có thật. Vượt qua lằn ranh trang sách, người ta sinh ra ham muốn được đi khắp nơi để nhìn ngắm quả đất mà mình đang sống, chạm tay, tận hưởng và hít thở cái không khí mà mình từng tưởng tượng. Nó như cách khẳng định mình đang sống, mình là một phần của thế giới và thế giới bao hàm mình.
Cứ trách sao mình hay có cái déjà vu
Nếu để chọn một cuốn sách cho các bạn đang uể oải với việc đến trường ở bất kỳ lứa tuổi nào, tôi sẽ chọn cuốn này.
Tôi không hình dung được việc học với khung cảnh là tiếng xe ủi đang san bằng trường lớp, hay những giờ học bên đống gạch đá đổ nát. Cho đến sáng nay tôi nhìn được pic này. Những cuốn sách hữu ích đưa ta tới gần đời thực thay vì những mơ mộng hão huyền.
Tôi không nhớ chính xác nhưng một thầy giáo làng trong cuốn này đã nói việc học tập là cách tôn vinh và cảm ơn những sáng tạo của Thượng đế. Tôi rất thích quan niệm này.
Đôi khi đọc sách rồi được nhìn, xem những hình ảnh, thước phim có thật. Vượt qua lằn ranh trang sách, người ta sinh ra ham muốn được đi khắp nơi để nhìn ngắm quả đất mà mình đang sống, chạm tay, tận hưởng và hít thở cái không khí mà mình từng tưởng tượng. Nó như cách khẳng định mình đang sống, mình là một phần của thế giới và thế giới bao hàm mình.
Cứ trách sao mình hay có cái déjà vu