Nhân đọc một entry về việc đọc. Tôi cũng đú đởn thổ lộ tâm tình (nếu ai cũng đú đởn kể lể như tôi, sẽ có ối cái hay)
- Chốn đọc sách ưa thích của tôi là restroom. Có thể kết hợp với nhu cầu mà ngồi bệ toilet đọc. Hay nằm lăn quay ra sàn restroom để đọc, tất nhiên là chỉ nằm vào cái thời tiết oi nóng như này thôi. Và để nằm thì tất nhiên là không thể mặc đồ. Chỉ cần nghĩ đến thời khắc kết thúc công việc kiếm tiền và có mấy giờ ở trong đó thì ngay từ khi lên đến gác 4 tôi đã nhanh chóng lột bỏ đồng hồ, khoen, quần áo...cuồng nhiệt như thể lao ngay vào một cuộc làm tình :)))) (là tôi đang liên tưởng đến những thước phim so hot). Tôi chỉ có thể ngồi nếu là ngồi ở bệ toilet hoặc ngồi bệt ở một cái nền có cát và lưng được dựa vào cái tường phải hơn bẩn một tí. Còn không, nhất định là phải nằm bẻ cổ dựng đứng lên ít, nên tôi thường bị đau cổ, vai gáy, mức độ đau tùy thuộc vào độ cuốn hút của sách tôi đọc
- Tôi chỉ ghi nhớ cảm giác của mình với một quyển sách như là thích nhiều-nó đúng là kiểu khoái khẩu của mình, thích hay cũng tạm, dở tệ... Nếu ngay sau khi viết ngày tháng năm đọc nó (hay thêm một vài chữ nữa vào trang đầu) và gấp sách, tôi không type hay share nó với ai (tôi thích nói với M nhất ) thì chắc tôi chỉ nhớ được nó chừng mấy ngày. Tôi từng cảm thấy rất hoang mang với trí nhớ của mình, nên cách đây chừng 2 năm, khi tôi có thời gian làm nhân viên bán hàng cho hiệu sách, một vài khách có goût đọc giống tôi, chúng tôi thường giới thiệu sách cho nhau, tôi chỉ có thể đưa một quyển nào đó cho họ và nói thích, hay...chứ nếu họ hỏi về chi tiết là tôi potay. Thậm chí lần sau họ đến, chia sẻ một tình tiết nào đấy, mặt tôi cứ ngay đơ ít nhất là mấy phút. Và từng có lần, 2 ngày sau tôi mới nhớ ra cái tình tiết ấy, tôi lại rất cua bò ngang tôm bơi ngược, tôi nhất quyết để các bánh xe trong đầu mình chạy hết tốc lực để nhớ ra mà không chịu mở lại đọc lướt. Mà cố đấm ăn xôi, xôi lại hỏng thôi, càng cố càng không nhớ ra, chỉ đến khi một việc ngoài đời sống diễn ra hay đọc một quyển khác, nó gợi cảm giác hay một chi tiết rất rất nhỏ thì đầu tôi nó tự ráp nối vào A đến B đến C rồi đến Z và ra được cái muốn nhớ.
- Tôi có rất nhiều bookmarks như bao người đọc sách có, của nhà xuất bản, nhà sách, bạn bè tặng, đồ handmade, vẽ chibi... nhưng tôi hoàn toàn không dùng, tôi cũng đặc biệt khó chịu với thói quen gấp mép sách của nhiều người. Tôi dừng ở bất cứ trang nào nếu nó vừa kết thúc một tình tiết, chi tiết, mạch truyện và nhớ 1 hoặc 2 thậm chí 3 số đầu của trang sách. Với cách này, đầu giường của tôi luôn có chừng mấy chục quyển đọc dở, nhưng hiếm khi tôi không tìm đúng chỗ đang dở. Còn nếu gặp một cuốn buồn tẻ nhưng đã hạ quyết tâm là sẽ hết để xem ông/bà ấy muốn nói gì, dẫn đi đâu thì tôi sẽ dừng ở các trang tròn chục, trăm. Thế còn khi đang mạch hội thoại thì tôi từ chối đặt sách xuống, tôi đã từng bị rơi nguyên một điện thoại vào bồn rửa tay đầy nước, vì khi nó rung tôi cầm chắc nó sẽ rơi xuống nhưng tôi không thể ngừng khi đang là đối thoại của nhân vật, chết nỗi lại ở chính một cuốn văn học Nhật. Và tôi có năng khiếu trong việc nhớ văn bản bằng mắt, tôi đã nhớ từ vựng khi học ngoại ngữ bằng cách này, nhưng đôi khi sẽ là ca bệnh khó nếu tôi đi tìm một trang đang đọc dở. Yếu tố đầu tiên sẽ là có hình ảnh chữ trùng hợp với hình ảnh mắt tôi lưu, kết hợp với áng chừng nó khoảng trang bao nhiêu (nhưng cái này thường áp dụng với một cuốn không cuốn hút, không thể nhớ, biết nổi mình đang dừng ở chỗ nào hay tác giả đang muốn nói cái khỉ gì)
- Tôi thường xuyên tìm người đóng vai nhân vật này kia trong sách tôi đọc, diễn viên, bạn bè, người quen, hàng xóm, thậm chí có thể thay người nếu một vài hôm sau nhìn thấy một gương mặt thích hợp hơn. Tai hại nhất là nếu xem phải phim chuyển thể mà diễn viên không trùng hợp hoặc hoàn toàn khác với ý muốn của tôi. Tôi sẽ xem phim với thái độ vô cùng uể oải.
- Tôi không thể đọc khi có người quan sát tôi hoặc khi cứ vừa đọc vừa phải trả lời hay cười nói với ai đó. Tức là khi đọc, tôi mở cánh cửa bước vào thế giới của trang sách, tôi cực ức chế với những kẻ nhòm ngó. Nó phải thực sự là trang sách bằng giấy, ngoại trừ giấy của sách lậu vì nó nhìn xuyên thấu (nhưng cũng có một vài quyển, tôi mua khi tiện đường và nó quá mê ly, tôi giữ nguyên không thay thế bằng sách đẹp hơn, hoặc nếu có thay thế bằng sách đẹp hơn, cổ hơn thì tôi vẫn giữ nguyên lựa chọn sách lậu để đọc lại vì tôi tin rằng cảm xúc của tôi đã bị trang sách ấy hút vào mất rồi), còn tôi không chê chất lượng giấy mấy khi, mối mọt, vàng ố hay quá sáng lóa...đều không vấn đề
- Mở mắt dậy bao giờ tôi cũng cầm lấy một cuốn đang dở đêm trước hoặc gần tay nhất để đọc. Nếu tôi không làm việc này ngay sau khi dụi mắt, thì tức là tôi sẽ tìm cái gì đấy cho tôi biết thời gian. Và thật đau đớn nếu nó là 7:10. Nó chính là con số chết chóc. Cả ngày tôi sẽ không đọc sách vì một nỗi tôi luôn cho rằng, nghĩ rằng, linh cảm rằng hôm nay tôi có vận rủi với mọi mong muốn. Ở vị trí kế 710 kia thì sẽ là thời gian vô cùng tròn trĩnh 1am, 3am, 4am. Cũng bs ngang với 710
- Khi nào nhớ ra tôi viết tiếp :p
Tôi cảm thấy vô cùng khoan khoái khi vừa ở bệnh viện về thì đọc được entry kia. Gần 10 ngày nay, tôi ở trạng thái ức chế thân phận chỉ muốn thốt lên "dường như trong hoang vắng bỗng thương cuộc đời, thiếu một người, không thấy vui"
Ah, sau phẫu thuật bố tôi có 8 cái vis ở cột sống cổ, nói tạm biệt với bóng bàn, vận động đang trở về bình thường. Tôi cảm thấy mình hơi ác khi mừng thầm với việc ông phải nói tạm biệt với bóng bàn. Chi phí phẫu thuật đã biến giấc mơ đi Nhật 1 tháng của tôi thành tro tàn, phượng hoàng có hồi sinh hay không thì không biết :)))
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét