Sáng nay bị ngã xe. Trong lúc ngã thì tưởng rằng một cái xe trời ơi đất hỡi nào đấy quàng vào xe mình. Nhưng khi được người đi đường đỡ dậy, hỏi han thì mới hay là mình tự ngã, một mình một đường mà thôi. Trên đường chỉ toàn vết phanh của mỗi mình mình.
Là mình bị bắt "phải tự ngã".
Lúc ấy đang mải nghĩ xem, lát nữa sẽ gọi cho người ta khất nợ kiểu gì. Đến lúc này danh dự chỉ còn là zero khi hết lần này tới lần khác xin lỗi, xin lỗi và xin lỗi.
Khoản nợ gần 1 tỷ tự nhiên rơi trúng đầu. Loay hoay. Thực sự là không thấy chút ánh sáng nào hết.
Ở tuổi 23, công việc không ổn định, vẫn loay hoay cắm cúi trường lớp. Đang ở độ xuân thì mà cảm giác như mùa thu của cuộc đời. Mọi thứ rơi rụng dần. Sức khỏe. Niềm tin. Giờ, không biết danh dự đã chào mình đi nốt hay chưa?
Bố đang nghĩ gì?
Papa lại oánh lô à?
Trả lờiXóa