29.10.09

Sáng nay bị ngã xe. Trong lúc ngã thì tưởng rằng một cái xe trời ơi đất hỡi nào đấy quàng vào xe mình. Nhưng khi được người đi đường đỡ dậy, hỏi han thì mới hay là mình tự ngã, một mình một đường mà thôi. Trên đường chỉ toàn vết phanh của mỗi mình mình.
Là mình bị bắt "phải tự ngã".
Lúc ấy đang mải nghĩ xem, lát nữa sẽ gọi cho người ta khất nợ kiểu gì. Đến lúc này danh dự chỉ còn là zero khi hết lần này tới lần khác xin lỗi, xin lỗi và xin lỗi.
Khoản nợ gần 1 tỷ tự nhiên rơi trúng đầu. Loay hoay. Thực sự là không thấy chút ánh sáng nào hết.
Ở tuổi 23, công việc không ổn định, vẫn loay hoay cắm cúi trường lớp. Đang ở độ xuân thì mà cảm giác như mùa thu của cuộc đời. Mọi thứ rơi rụng dần. Sức khỏe. Niềm tin. Giờ, không biết danh dự đã chào mình đi nốt hay chưa?
Bố đang nghĩ gì?

27.10.09

- Cánh đồng lúa mạch ấy được nhuộm vàng trong nắng. Hai chiếc mũ rơm di chuyển trong tiếng chơi đùa của hai đứa bé. Một tóc vàng nhạt, một tóc đen bay nhẹ nhẹ dưới mũ rơm. Đúng, hai đứa trẻ. Chỉ có hai đứa trong cánh đồng lúa mạch ấy. Quên ngày tháng và mọi sự.
- Ở một nơi có các mỏm đá. Không biết tại sao lại có cả suối hiền hòa chảy quanh nơi mà nhìn rõ là có gờ đá đánh dấu một vực thẳm không xa. Cậu bé dang hai tay chạy đón cơn gió ngược. Gió làm mái tóc vàng nhạt bay. Gió làm chiếc áo kẻ caro ngoài của cậu bay. Và gió làm cậu nhoẻn miệng cười thích thú.
Tự do!
- Những giấc mơ trở đi trở lại... Có lẽ không thực, không phải vàng nhạt. Màu hạt dẻ sáng.
- Một câu "Anh yêu em" khiến con người ta sợ yêu như sợ cái chết. Sợ cái bó hẹp của khả năng trong việc cho phép mình được có trách nhiệm với một ai đó. Sợ phải chấp nhận một khả năng, khi thuần phục hay cho phép ai đó thuần phục mình cũng đồng nghĩa với việc phải tiêu hao phần nhiều suy nghĩ và tình cảm của mình cho họ...
Quanh co tìm chiếc chìa khóa cho một cánh cửa vẫn luôn mở ngay từ khi tồn tại - Nghi ngại. Tự ti. Mãi rồi... "Anh thích em".
- Đến rồi đi nhưng có về không...

25.10.09

- Phía sau nghi can X
- Nhẫn thạch
- Bút pháp của ham muốn
- Câu chuyện dòng sông
- Cọp trắng
- Chuyện con mèo dạy hải âu bay.
Cho mấy ngày ốm bết xác!

14.10.09

Đang nghi nghi bị tràn dịch màng phổi. Chán cái thân xác này! Chẳng kiểm tra cái quái gì hết.

7.10.09

4.10.09

Trung thu năm trước, thân yêu mong mình ngoan như nít ranh lúc ngủ.
Năm nay thì...
Hồi tối qua ấy, cái quán bia đỏ, bia đen kia bỗng dưng mấy em xinh tươi phục trang chị Hằng, rồi mấy chàng cowboys, rồi thì múa lân cứ gọi là cái sàn gỗ dập huỳnh huỵch...Ôi chao là bực. Mà mọi bữa nó đâu có vậy!
Tăng 2. Cháu nó bị dẫn vào quán cafe cơ đấy. Nhưng mà nó phải tra tấn hơn cả vũ trường. Trẻ con bây giờ hư sớm thật! Mình thì chỉ mong được làm trẻ con lâu nhất có thể thôi.
Buồn nhân cấp số n.
Tóm lại là cũng đã hết một ngày!