8.9.09

+/ Anh đi công tác xa Hà Nội hơn 2 tháng. Qùa cho em là thuốc dạ dày của người dân vùng cao.
Cho anh nắm tay 1 cái để anh còn về. Và anh nắm. Kéo nhẹ em vào để ôm. "Anh nhớ Hà Nội quá!"
Có những tình cảm thật sự tốt đẹp. Nó đã qua. Đôi khi nghĩ lại, là cả quãng thời gian dài dài. Bỗng thấy mình già. Gần 10 năm rồi.
Một cái ôm chân thành trong xa lạ. Cũng không thể biết là cái ôm của 2 kẻ yêu nhau ( đã từng yêu ), của anh trai với em gái... Không ai cần hiểu.
+/ Đêm qua bị lôi kéo bởi "Nỗi cô đơn của các số nguyên tố". Lúc ấy nhìn đồng hồ cũng gần sang ngày mới rồi. Nhưng vẫn cố tình đọc. Đến 2h sáng là có ý đọc xuyên. Cảm giác nằm đọc xuyên kiểu này biến mất bởi cái năm ôn thi Đại học. Bị lôi kéo, rồi vẫn cứ bò về giường vì biết mai còn cả đống thứ phải làm.
+/ Hồi sáng ngồi phòng máy muốn type gì đó về cuốn ấy nhưng mạng của trường siêu rùa. Thế là thôi. Giờ, bốc hơi hết rồi.
+/ 2 lần gần nhất thức thâu đêm: lần đầu tiên gặp thân yêu và lần đầu tiên yêu anh.
Vâng. 1 buổi chiều ngớ ngẩn để làm những hành động ngớ ngẩn và kết cục là con bé ngớ ngẩn ngày ngày đợi anh. Khó chịu hơn bất cứ cực hình nào :((
Vâng. Nhớ nhiều. Nhiều hơn sự tưởng tượng của cả anh và em cộng lại đấy!
Đừng đi nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét