VÌ SAO CÔ ẤY RA ĐI ?
Đó là một đêm kì lạ.
Sinh quen cô trong một quán bar. Ấn tượng đầu tiên và có lẽ xuyên suốt đến bây giờ là một cô gái mỏng manh ngồi lặng ở một nơi đông người. Người ta thường bị cái lạ thu hút. Nếu Sinh gặp cô ấy tại một nơi vắng vẻ như chỗ tập Yoga thì chắc Sinh không bị cuốn hút đến vậy. Cái cằm nhọn, ánh mắt hoang hoải và dài dại, rất lạ. Đôi môi mím như thách thức bất kì một chàng trai nào đó.
- Chào em. Một ly vodka nhé.
Cô gái không nói mà chỉ nhẹ nhàng cười như là đồng ý mà cũng như không.
Sinh thú vị với cái cười ấy lắm và cũng không thể không gọi hai ly vodka. Vodka trong suốt và ấm nồng. Loại thức uống chống lạnh của người phương Bắc bây giờ tràn ngập Hà Nội và cả một số vùng lân cận.
Sinh nhích người lại gần cô. Hình như không có sự chống đỡ nào dẫu là một chút làm duyên. Sinh cảm nhận bờ môi cô gái có nhếch lên một tí. À kiểu mèo vờn chuột này thật thú vị, ánh đèn quán bar càng làm cho không gian mờ ảo. Sinh bạo dạn hẳn lên. Anh nắm nhẹ bàn tay cô gái và nhận ra bàn tay lành lạnh khác hẳn với hơi ấm cơ thể mà Sinh cảm nhận được. Sinh ghé tai hỏi như thoảng qua:
- Em tên gì?
Vẫn là cái cười nhẹ như có như không của cô nàng kì bí này.
Sinh không hỏi nữa, một cách bất ngờ quàng tay dìu cô ra sàn nhảy đi một điệu van.
Cảm nhận về thân thể nồng ấm và đôi bàn tay lạnh cùng cái cười rất khó hiểu. Tiếng nhạc du dương làm con người mau say. Không biết đêm đó vì nhạc, vì cô gái hay vì rất nhiều vodka mà Sinh thấy mình không làm chủ được mình.
Khi Sinh và cô đang ở trong căn phòng xa lạ của một khách sạn gần đấy Sinh cũng không hiểu cái gì đưa mình đến đây. Ban đầu là đôi môi, rồi Sinh thấp dần. Cảm nhận mùi ngai ngái của loài cái trong mùa động đực, và cả mùi thơm nhẹ nhàng ở đâu đó mà Sinh không định hướng được. Cô gái ép sát vào Sinh, Sinh vẫn nhận được hơi ấm của cơ thể. Khi Sinh đi vào cô, hình như có một tiếng thở dài ở đâu đó.
Phía trên trần nhà có một con thằn lằn cụt đuôi đang ngọ nguậy.
Họ tìm kiếm trong nhau.
Sinh không hiểu được vì sao trong lúc cao trào anh lại cảm như mình đang rơi vào một hố thẳm.
Anh ôm cô gái vào lòng, nhẹ hôn lên mái tóc, hành động mà chưa bao giờ anh làm sau khi làm tình với các cô gái trước. Mắt cô gái long lanh nước mà lại thẳm sâu những gì thật lạ. Và như không tự chủ được, anh tỏ tình với cô.
Hình như chặng đường dài hơn ba mươi năm anh đã tìm được nơi dừng chân. Cảm giác hạnh phúc với một cô gái hoàn toàn xa lạ. Mà lại rất quen, tựa như ở đâu đó trong anh từ rất lâu.
Rất lâu, khi Sinh thức dậy choáng váng vì hơi rượu đêm qua. Đầu tiên là anh quờ tay kiếm tìm. Sự trống trải làm anh giật mình. Đêm qua vẫn còn quanh đây. Con thằn lằn cụt đuôi vẫn còn nằm dài trên trần nhà. Hình như nó đã không đi đâu xa. Sinh vẫn nghe mùi hương bên cạnh, như một giấc mơ. Anh vẫn nhớ rõ đêm qua, rượu, cô gái, lời tỏ tình, niềm hạnh phúc, và cả lời níu giữ của anh. Cô ấy ở đâu chứ? Vì sao cô ấy lại ra đi lặng lẽ vậy?
Anh ngồi dậy, thấy đầu nặng nề, với tay lấy cốc nước. Có một cốc nước lọc để sẵn trên bàn, chắc chắn là có ý dành cho anh. Uống xong ly nước anh mới nhận ra trên bàn, ngay bên dưới đáy ly, có một mảnh giấy. Nét chữ mảnh, và vỏn vẹn một câu:
- Em không phải tên là Thảo.
( Tác giả : Đoàn Thị Cảnh . Nguồn : Damau )
+/ Nhiều quần áo . Có những thứ đã ở trong tủ 1 năm , và hôm vừa rồi mới là lần đầu thân mật với nó . Vợ chồng Siêu nhân mới mua tặng áo . Áo Boo . Thích ! Hehe .
+/ Học học học . Thi thi thi .
Thẻ SV đem quét lên quét xuống . Chờ trong vô vọng một tiếng Tít và màn hình hiện ra cái mẹt của mình . Chờ chờ chờ .
Rốt cuộc , vào phòng thi bằng giấy chứng nhận .
5' trước giờ thi . Mất điện . Thi trắc nghiệm ở phòng máy mà mất điện thì vui hết chỗ nói .
Hoãn thi .
+/ Hôm nay bê tha ở nhà công chúa Pink . Chói lọi chói lọi một màu hồng man rợ . Man rợ từ cái nồi cơm điện màu hồng cho tới cái sọt rác .
Có bê tha mới biết , quanh ta là một rúm to to to len bị rối ! Gỡ hoài gỡ mãi tới khi gỡ không nổi nữa thì cầm kéo cắt đến phựt ( ít ra là còn có dụng cụ để cắt chứ không cứa qua cứa lại hay cho răng vào hành quyết ) và sau cắt thì rõ là tổn thất và mất mát . Cuộc sống thế đấy !
+/ Mình bị biến thành cây cầu cho mọi người qua lại từ khi nào ? Cầu cho Bư và Cáo . Cầu cho Bố và Cáo . Cầu cho Bố và Bư . Tiếc là Cầu không thể làm Cầu cho chính nó .
Ai cũng đòi hỏi mình phải hiểu họ , phải là sợi dây liên lạc . Ơ , thế ai hiểu cho mình nhỉ ? Hứ .
+/ Ng sex và Delicate
- Em không tin chị chưa có người yêu
- ( Chỉ biết cười ) . Thế thì sao cưng ?
- Chị phải thề cơ
- Không thích thề . ( sợ tai ương )
- Thế thì ... em tin chị vậy . Chị uy tín mà . Thế thì , nhất định chị phải yêu cậu em .
- Cậu em ? Sao lại thế ?
- Không , cậu em hơn chị ít tuổi thôi . Cậu em sinh năm 82 , đang làm kỹ sư bên Úc . Chị Tú , đi mà . Nhé ?
- ( chỉ cười )
- OK rồi nhé . Cậu em bảo không cần gì hết , chỉ cần biết nói chuyện với cậu em thôi .
- Hahaha , thế thì em đánh đố chị rồi . Như thế , vấn đề là bội số của dài lâu và phức tạp đấy , nàng ạ .
- Chị hứa rồi . Em không biết . Em tin chắc là chị biết cách nói chuyện .
...
Thế là , trên đời này có người chỉ có 1 yêu cầu nhỏ như Trái đất khi tìm bạn . Là : Biết nói chuyện
+/ Ai nói rằng con sẽ ôm cổ bố để mừng bố trúng lô đề ? Mad !
+/ Thân yêu chưa thấy về . Chẳng biết sao nữa ?