30.5.18

quà gì cho bằng thời gian

Sự thật kinh hoàng về thời gian nằm trong bộ Horrible Science, sách viết cho thanh thiếu niên yêu thích tìm tòi khám phá nên viết có trật tự, dễ hiểu, từng lớp như bóc hành; đi từ các diễn giải đơn giản đến phức tạp như thuyết tương đối đặc biệt của Einstein, khoa học vũ trụ... tốc độ diễn giải này là não mình chạy theo kịp, không có biểu hiện tắc ngơ viêm não mãn tính như đọc sách khoa học của bọn người lớn :v. Mình chê duy nhất là các màn hài hước nhằm làm mềm khối lượng kiến thức tương đối nhiều mà tập sách này ôm đồm, các màn ấy chỉ khiến mình thấy nhạt nhẽo thôi Vẫn các gạch đầu dòng cũ như quanh thuyết tương đối đặc biệt của Einstein hôm trước mình note - thời gian chạy chậm lại hoặc nhanh lên, tất cả tuỳ thuộc vào bạn chạy tốc độ thế nào 😉, chỉ có điều là bạn sẽ không nhận ra nó khi đi với tốc độ rề rà trên Trái Đất, cho dù có là đi máy bay, trừ khi bạn có một quả tên lửa có thể lao đi với tốc độ gần bằng vận tốc điên rồ của ánh sáng :v. Điều băn khoăn là rất nhiều các truyện cổ xa xưa các cụ đều đã biết 1 ngày trên Zời là 1 năm hay 10 năm hay trăm năm dưới hạ giới, hay là tiên nữ hằng nga vân vân và vân vân thì mãi mãi mơn mởn không như cô thôn nữ dưới phàm :v, đây chính là tính giãn nở của thời gian, là trọng trường đấy thôi - nhờ tính giãn nở thời gian mà tất cả chúng ta đều là những nhà du hành thời gian 🙂, ví như ngay giây này Trái Đất đang lao vun vút quay quanh mặt trời, trong khi cả mặt trời và Trái Đất đang quay quanh thiên hà, còn thiên hà đang bay vòng vòng vòng trong nhóm các thiên hà haizza chóng mặt quá, theo tính toán thì chúng ta di chuyển 350km/giây, tốc độ í thì không nhằm nhò gì với 300.000km/giây của ánh sáng nhưng cũng đủ làm cho mỗi giây trên Trái Đất kéo dài thêm một phần triệu giây rồi còn rì, chả oách à 😛. Đằng nào thì chúng ta cũng đi theo chiều thời gian tiến tới phía trước, nhanh hơn nữa thì đã là giả tưởng rồi nhưng ngược thời gian về quá khứ quả là điên rồ nhỉ. Quyển sách này đã đề cập đến việc trôi vào quá khứ thông qua một khoảng không lạ lùng trong không gian mang tên “lỗ sâu đục” [chính là tạo ra hố đen và xoay nó vòng quanh tạo thành vòng xoắn ốc :v]; hay là ý tưởng du hành thời gian nhờ những sợi dây giăng ngang vũ trụ, một số nhà khoa học tin rằng có những thứ gọi là dây vũ trụ trong không gian, các vật thể nối vào chúng có thể di chuyển với vận tốc cho phép chúng nhảy sang thời gian khác :v [xuyên không vãi] Nói chung là, viết đến đây tôi bỗng dưng cũng chả hiểu mình đang nói gì và có lẽ vì đầu óc vận hành vượt khả năng cho phép nên đột ngột bị ù tai hoa mắt, có lẽ là úng não và kết luận lại là vẫn không hiểu gì về thời gian, thời gian vẫn cứ là bí ẩn, chả trách Albert Einstein đứng trước những bí ẩn tối thượng của vũ trụ mà trong đó có thời gian, ông đã thốt lên: “Chúng ta đang ở vào vị trí đứa trẻ bước vào một thư viện khổng lồ chất đầy sách lên tận nóc bằng đủ thứ ngôn ngữ. Nó trông thấy sơ đồ chỉ dẫn cách bố trí sách, một trật tự kì bí mà nó... chỉ biết lơ mơ” vẫn cứ là một bí ẩn 😛

ánh sáng cong

Hôm trước nhân nói chuyện với bạn về tính giãn nở của thời gian gắn với không gian; không-thời gian và vật chất gắn với nhau trong hệ quy chiếu của nó. Bạn thì khăng khăng bảo không có thời gian nhanh hay chậm trong không gian vật chất Abc xyz, cũng không có thời gian ngừng lại, thời gian là dòng chảy đâu cũng như đâu, mọi vật mất đi thì không-gian thời gian vẫn còn đó. Mình thì phản bác mọi vật mất đi thì không-thời gian gắn với mọi vật ấy cũng mất đi theo. Mình ngu quá lại cứ lấy ví dụ xa vòi vọi hố đen trên tận tít bầu trời bao la làm cái gì. Thế là mình muốn diễn giải quan điểm về thứ mình tin, mình đâm đầu vào ánh sáng cong, nguyên lý hằng số vận tốc của ánh sáng trong chân không, nghịch lý sinh đôi... tóm lại là thuyết tương đối hẹp và thuyết tương đối rộng (thuyết tương đối đặc biệt) Người chuyển động càng nhanh, thời gian của anh ta càng chậm lại; nếu anh ta chuyển động với vận tốc gần bằng vận tốc ánh sáng thì thời gian của người đó gần như đứng lại với người đứng yên. Do đó đồng hồ của người chuyển động chạy chậm hơn đồng hồ của người đứng yên quan sát, thời gian bị “giãn nở” ra. Tất cả thời gian đều được “chuyển tải” thông qua vận tốc ánh sáng, từ đấy sinh ra cái nguyên lý hằng số của ánh sáng trong chân không Tương tự như thế thì vật chất lớn khi bị hút vào hố đen với vận tốc lớn gần bằng vận tốc ánh sáng, nếu ta đứng bên ngoài quan sát thì thời khắc ấy như một thước phim quay chậm hoặc dừng lại. Lực hút của hai vật chất đủ lớn lúc ấy bẻ cong không gian và thời gian. Vân vân và vân vân, sau cùng mình mèo cần nói tiếp vấn đề ấy với bạn vì xét cho cùng ai cũng sẽ chiến đấu vì cái người ta muốn tin và đôi khi nó là rào chắn hạn chế chính ta. Biết đâu các thế kỷ sau những kết luận của Albert Einstein lại bị bác bỏ thì sao 🙂 3 quyển sách này là 3 quyển duy nhất mình có trong nhà gồm tiểu sử, niên biểu, thư từ và các bài viết của Albert Einstein [3 quyển trùng nhau ít thôi]... tập trung chủ yếu vào tính nhân văn và chủ nghĩa nhân bản của ông - Ông khuyên / quan điểm: khoa học là một thứ tuyệt vời nếu người ta không phải sống bằng nó, bạn nên dành phần lớn thời gian làm công việc thực tiễn như nghề giáo, thợ đóng giày [ông thì là người gác hải đăng] hoặc một lĩnh vực phù hợp với tài năng của bạn để kiếm sống và dành thời gian còn lại cho nghiên cứu, theo đuổi đam mê, có như vậy mới tránh được sức ép của “công bố hay là chết”, điều làm hao mòn niềm vui trong công việc sáng tạo và đưa một người đến chỗ công bố những kết quả hời hợt. Như vậy, trong bất cứ hoàn cảnh nào, cũng có thể sống một cuộc sống bình thường và hài hoà ngay cả khi không được ân huệ đặc biệt từ các vị thần của nghệ thuật và khoa học - Ông là một triết gia “Triết học giống như một bà mẹ đã sinh ra và trang bị tất cả cho các ngành khoa học còn lại. Người ta vì thế không nên đánh giá thấp bà mẹ ấy trong sự nghèo khổ và trần trụi mà phải hy vọng rằng cũng vẫn còn chút lý tưởng Don Quichote hiện thân trong lũ con của bà để chúng không trở thành những kẻ nhỏ nhen” - Ông là một nghệ sĩ vĩ cầm đúng nghĩa và cây vĩ cầm là người bạn đồng hành không rời. Ông yêu Bach, Mozart, Schubert, ngưỡng mộ Beethoven hơn là yêu thích [Beethoven với tôi quá bi tráng và riêng tư] - Ông cô đơn, sinh ra làm một kẻ cô độc, sống tách rời và xa vắng với con người, bị “say sóng” bởi con người, có lúc đến mức tuyệt vọng trước những cuộc giết chóc khủng khiếp nhất trong lịch sử nhân loại - Dù thành công hay thất bại thì “bản thân tôi cũng chỉ là một mảnh nhỏ của nó”, “mọi thứ liên quan đến sự sùng bái cá nhân luôn khiến tôi đau khổ”. Ông phải chịu đựng sự nổi tiếng quá sức cũng như sự chống báng rất ác liệt, ngày hôm qua được thần tượng hoá, ngày hôm nay bị căm ghét và phỉ nhổ, ngày mai bị lãng quên, rồi ngày kia lại được phong thánh nên sự cứu rỗi duy nhất là óc khôi hài và ông giữ nó chừng nào ông còn hơi thở - Ông với tư cách một người theo đuổi khoa học, mối quan tâm của ông là Vũ trụ, ông tin tưởng rằng có một tinh thần vô cùng ưu việt so với tinh thần của con người đang ngự trị trong các định luật của vũ trụ, mà đối diện với nó chúng ta với sức lực khiêm tốn của mình phải lùi bước khiêm nhường. Vì vậy, theo đuổi khoa học dẫn đến một loại cảm xúc tôn giáo đặc biệt, thực sự căn bản khác với tín ngưỡng của những người ngây thơ hơn [cái này ai đọc Thiêng và Phàm của Mircea Eliade sẽ hiểu]. Tín ngưỡng của ông là sự ngưỡng mộ vô hạn đối với cấu tạo của thế giới. “Tôi muốn biết Chúa đã tạo ra thế giới như thế nào. Tôi không quan tâm đến hiện tượng này hay hiện tượng kia hoặc quang phổ của phân tử này hay kia. Tôi muốn biết những ý tưởng của Chúa; tất cả phần còn lại chỉ là tiểu tiết”. - Khi được hỏi về những vinh dự, Einstein nói mình tham gia nhiều hội khoa học, giáo sư thỉnh giảng... nhưng không nói đến Nobel 1921 chỉ bởi giải thưởng này được trao cho đề tài Hiệu ứng quang điện năm 1905 của ông, trong khi thuyết tương đối rộng đã được các đoàn thám hiểm Anh công bố số liệu đo độ cong của ánh sáng khi đi qua mặt trời thì Uỷ ban Nobel vẫn chống lại thuyết này [25 năm sau khi Einstein mất, Uỷ ban Nobel vẫn không có dấu hiệu công nhận thuyết này :v] - Khi muộn phiền, chán nản “đừng đọc báo, hãy thử tìm vài người có suy nghĩ giống mình, đọc sách của những nhà văn tuyệt vời như Kant, Goethe, Lessing... hãy luôn tin rằng mình đang sống trên sao Hoả giữa các sinh vật ngoài hành tinh và hãy thôi bận tâm đến hoạt động của những sinh vật đó, hãy kết bạn với vài chú thỏ... hãy nhớ rằng những người tinh tế hơn và cao quý hơn luôn cô độc, nhất thiết phải như vậy; và vì thế, họ có thể tận hưởng được sự tinh khiết trong không gian của riêng họ [*] Albert Einstein cho rằng “cong” theo đúng nghĩa thì nó không có nghĩa chính xác giống như trong ngôn ngữ hằng ngày

27.5.18

Tiên

In the Realm of the Never Fairies Loài tiên chẳng bận tâm tới đám Người Vụng [loài người trưởng thành chúng ta đấy mà :p] mà chỉ yêu trẻ em, vì không có trẻ em thì không có tiên. Chính niềm tin của trẻ em mang đến sự sống cho loài tiên. Đổi lại, loài tiên giữ trẻ em tin vào điều kỳ diệu. Vào khoảnh khắc một đứa trẻ thôi không còn tin nữa, một nàng tiên sẽ biến mất. Điều duy nhất giúp một nàng tiên đang mờ dần là những đứa trẻ vỗ tay thật vang để cho thấy chúng vẫn còn tin. Như một Vòng Tròn Tin Tưởng vậy 🙂 Loài tiên hết thảy đều sinh ra từ tiếng cười. Khi một em bé cất tiếng cười đầu tiên trong đời, tiếng cười bay qua thế giới. Nó nhảy nhót và bay lượn, mong tìm đường về nhà. Cuối cùng, khi tới được nơi cần đến, tiếng cười vỡ ra, hoá thành một nàng tiên Chừng nào các em bé sơ sinh còn cười và trẻ con còn vỗ tay vun đắp sự tin tưởng thì loài tiên còn thể hiện tài năng. Và tài năng nào cũng vậy, đều mang đến niềm vui ❤ Chuyện ở xứ tiên đến đây xin được khép lại và hẹn gặp lại bọn Người Vụng vẫn còn tin vào tiên cũng như những câu chuyện về xứ tiên [bọn đang đọc những dòng này có tin không nhể :p] vào một buổi chiều hè oi nóng khác. Thưn ái ❤ *nhún chưn xoè cánh tung tung bay*

22.5.18

Mockingjay

Đấu trường sinh tử - The Hunger Games gồm 3 tập: Đấu trường sinh tử, Bắt lửa và Húng nhại. Bộ truyện lấy bối cảnh tương lai khi Bắc Mỹ đã sụp đổ, bị suy yếu, sự biến mất của nhiều thứ không còn có sẵn cho con người sử dụng nữa, hạn hán, nạn đói, chiến tranh... được thay thế bằng Panem gồm Capitol và 13 quận. [Panem từng có 13 quận nhưng Quận 13 đã bị phá hủy hoàn toàn trên mặt đất từ khi cuộc nổi loạn xảy ra]. Đấu trường Sinh tử được Capitol tổ chức hằng năm từ sau thất bại của phiến quân hơn 70 năm trước như một trò giải trí giết chóc nhằm răn đe, đe dọa người dân cũng như các phiến quân có mưu đồ nổi loạn chống lại chính phủ. Panem quy định hằng năm 2 đại diện 1 nam 1 nữ từ mỗi quận được lựa chọn làm vật tế bằng cách bốc thăm để tham gia Đấu trường Sinh tử. Trò chơi được truyền hình và phát sóng trên toàn Panem, đường vào 24 lối cho 24 người chơi nhưng chỉ 1 cửa ra cho kẻ sống sót cuối cùng, các vật tế bị gom vào chiến trường chung buộc phải tiêu diệt loại bỏ nhau ngay cả chính với ứng viên từ quận của mình. Katniss Everdeen, nhân vật chính tham gia trò chơi thay cho em gái và đồng chiến thắng với chàng trai cùng quận khi cả 2 quyết dùng đòn tự sát “dâu độc”. Những tưởng mọi thứ đã kết thúc nhưng thực sự giờ mới là sự khởi đầu, cô bắt đầu bị biến thành con rối với màn kịch chính trị do Capitol và Quận 13 dựng nên. Bên cạnh đó, cô cũng đã vô tình gieo vào lòng người dân các quận bị áp bức tia hy vọng về sự thay đổi ở một Panem mới, khác hiện giờ. Chiến tranh luôn là trò bẩn thỉu. Và bên chiến thắng cũng vậy. ** Tập 1 mình đọc 2010 tương đối lạ miệng, hấp dẫn. Tập 2 đọc 2013 nhạt nhẽo quá nên mình bỏ lửng bộ này. Tập 3 mượn bạn suốt từ 2014 mà mãi đây nó đòi nên mới mở ra đọc, câu chuyện viết không tiến triển, nhiều chỗ dây dưa mình không hiểu được dụng ý của tác giả, song lại có những chỗ tác giả quá qua loa trong khi nó nên được phát triển thêm. Đến những trang áp chót của bộ truyện cảm thấy hỏng thật rồi, hoài của thật rồi thì may sao lại kết thúc rất gọn với chút bất ngờ, tình tiết kết thúc xử lý nhanh và đẹp Đọc giải trí nhé 😉, còn phim chuyển thể mình xem chỉ vì thích nghe giọng của nữ chính, chứ phim nhạt như nước sôi chạy qua hàng chè í hahaha

17.5.18

Đỏ. Đen. Xám

Những con chim hồng hộc (Trương Nhung) nguyên tác Wild Swans (Jung Chang) là cuốn tiểu thuyết kiêm hồi ký tóm lược lịch sử Trung Hoa từ những năm đầu thế kỷ 20 đến cuối thập niên 70 của thế kỷ 20. Cuốn sách không nhiều tính văn chương nhưng đã dựng nên khái quát bức tranh Trung Hoa trong suốt chiều dài lịch sử 80 năm của thế kỷ 20 trong đó đỉnh điểm thảm khốc là Đại Cách mạng Văn hoá (1966-1976) dưới thời Mao Trạch Đông và những hệ lụy của nó. Thông qua giọng kể của nhân vật tôi (Trương Nhung) về cuộc đời của bà ngoại tác giả từ lúc còn bé bị đè ra bó chân, rồi cuộc đời lý tưởng của bố mẹ tác giả (những cán bộ nhiệt huyết) cho đến số phận gia đình tác giả trong Đại Cách mạng Văn hoá và sau này (1983) khi tác giả đã định cư ở Anh, các em trai và em gái bà đều là những trí thức, doanh nhân ở Anh và Pháp. Năm 1988 trong một lần mẹ tác giả sang Anh thăm con, lần đầu tiên bà đã kể hết về cuộc đời bà, cuộc đời của mẹ bà cho con gái nghe, sau đó Trương Nhung đã ngồi để mặc cho ký ức tái hiện và nước mắt choán đầy tâm trí, bà viết Wild Swans - Những con chim hồng hộc. Một câu chuyện rúng động khốc liệt mà khi đọc ta không thoát khỏi suy nghĩ rằng, những điều hoang đường này được coi là hiện thực ư, những điều hoang đường này chính là hiện thực được sao. Dưới một nền độc tài như của Mao, nơi người ta giấu và chế biến thông tin, phần lớn dân chúng bị cuốn vào thế giới viển vông điên rồ, một người bình thường mà còn tin vào kinh nghiệm hay kiến thức của chính mình là một điều rất khó. Lờ hiện thực đi rồi đơn giản đặt niềm tin vào Mao thì dễ sống, ngừng lại để suy nghĩ hay ngờ vực chính là chuốc rắc rối vào người, ngôn ngữ của mỗi người dần thoát ly khỏi hiện thực cùng trách nhiệm và ý nghĩ thật của họ. Bản tiếng Anh hơn 800 trang, bản dịch tiếng Việt 460 trang, có thể đã bị cắt đi rất nhiều, là cuốn sách được viết như hồi ký, bản dịch của bác Trần Đĩnh gần như không được biên tập nên không thể xem là tốt [năm xưa tôi bắt chước thân yêu đọc nó, ebook thôi, tôi lại cứ tưởng chất lượng văn bản không cao do gõ máy, cũng 10 năm rồi mà, giờ cầm sách đọc thì hoá ra là sách được biên tập chưa tốt], không nhiều tính văn chương, phần lớn là các sự kiện, mốc thời gian để người đọc hình dung về Trung Hoa trong thế kỷ 20 Đoạn dưới đây là đoạn áp chót của cuốn sách, trang 455, năm 1978 khi tác giả 26 tuổi, chuẩn bị lên máy bay sang Anh học tập: “Tôi suy ngẫm về hai mươi sáu năm tuổi đời của tôi. Tôi đã nếm ưu đãi, đấu tố, tôi đã dũng cảm và đã sợ sệt, tôi đã thấy lòng tốt và trung thực cũng như những đáy sâu của sự xấu xa của con người. Trong các đau khổ, đổ nát và chết chóc, trên hết tất cả tôi đã biết đến tình yêu thương và bản lĩnh không thể hủy diệt để sống sót và truy tìm hạnh phúc của con người” Trong một trưa hè Hà Nội nắng nóng đường phố không một bóng người, tôi đang đọc dở cuốn sách này và nhắm mắt thiếp vào giấc ngủ, tôi mơ mình và gia đình là những đen những xám trong con mắt đám đông cho mình là đỏ, chúng tôi là những kẻ bị đưa ra trước cuộc đấu tố, bị vu cho những việc mình không làm, bị sỉ nhục, bị cạo đầu âm dương bị đánh đập bị đeo bảng chữ vừa đi vừa quỳ lạy trên đường phố bị lục soát nhà đốt hết sách vở. Tôi ngẩng phắt đầu dậy ướt hết tóc tai người ngợm và lập tức muốn đi vệ sinh :’) Cách mạng là do con người làm thì tất nó phải có đầy những thất bại của con người, một xã hội tiến bộ là nơi người ta có thể giữ cho mình khác mọi người, sự khoan dung với cái đối lập với những người có ý kiến trái chiều mới làm nên tiến bộ. Hẳn ai đã từng học chính trị Mác Lê cũng nhớ câu thuộc lòng rằng, mâu thuẫn là động lực và tiền đề của phát triển, nhỉ [tôi mang máng nhớ như thế]. Mức độ chấp nhận cái khác biệt của xã hội càng lớn thì tự do cá nhân càng cao, xã hội càng đáng mơ ước. Và như thế thì mới tiệm cận dần cái “chân” được 😜 #Wild_Swans #Jung_Chang #Những_con_chim_hồng_hộc #Trương_Nhung

9.5.18

Mẹ

Trước nhất: Mình sẽ đọc hết những gì của Michel Bussi được xuất bản ở VN. Thế nhé 😉 Tiếp theo, là về Mẹ đã sai rồi Malone, ba tuổi rưỡi luôn khẳng định với bác sĩ tâm lý học đường rằng mẹ hiện nay của cậu không phải là mẹ cậu, mẹ hiện nay chỉ là mẹ kia. Mẹ cậu dặn phải lắng nghe Gouti thú bông nói chuyện để nhớ đến mẹ sau mỗi đêm [vì ký ức của một đứa trẻ 3-4 tuổi thật ngắn ngủi]. Không ai tin một con thú bông biết nói chuyện, chỉ duy nhất vị bác sĩ tâm lý học đường tin điều ấy vì trẻ con không nói dối và đáng ra người lớn nên chú ý đến cái rõ ràng nhất mà một đứa trẻ 3-4 tuổi nói, chúng không nói dối. Câu chuyện của Malone và một vụ cướp hàng hiệu có tổ chức thì liên quan gì đến nhau. Không có. Chưa hình dung được... Tất cả phải nhờ đến cách phát triển câu chuyện vào hàng phù thủy của Michel Bussi Truyện gồm 3 chương mang tên 3 người phụ nữ, những nhân vật chính của truyện. 1- Một phụ nữ sắp 40 tuổi, thiếu tá, sếp sở cảnh sát La Havre uy quyền, đang nhìn khắp nơi để tìm một người đàn ông cho cô những đứa con 2- Một phụ nữ hết mực yêu con nhưng đứa bé luôn gọi cô là mẹ kia, phân biệt với “mẹ” là mẹ của nó 3- Một người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ, thông minh nhưng chỉ gặp những gã rắc rối và một trong số đó đã cố tình gây tai nạn để cô phải bỏ thai, không may tai nạn đã làm cô không thể có con được nữa Cậu bé đang bấu víu để không quên ký ức về người mẹ, vụ cướp khiến cả sở cảnh sát đi vào ngõ cụt, 3 người phụ nữ, tất cả chập vào làm một nút xoáy: người phụ nữ muốn và sẽ làm mẹ Sự chân thành được bọc kín trong vẻ dối trá tạo thành những nút chỉ rối bung và xác chết rải trên hành trình gỡ rối cũng nhiều như vụn bánh được rắc trên con đường đã đi qua cho khỏi lạc. Cuối cùng thì, cán cân hạnh phúc vượt trên cả những quy tắc sẽ nghiêng về phía có tình yêu thương Đối với chấn thương tâm lý, cách hồi phục trứ danh được chuyên gia tâm lý Boris Cyrulnik truyền bá chính là đối diện với nó, dùng lời lẽ diễn đạt nó, chấp nhận nó. Tôi không biết gì về phân tâm học nhưng tôi ủng hộ cách xử trí ấy không chỉ trong xử lý chấn thương tâm lý mà đó là cách tôi tư duy giải quyết cuộc sống nói chung. Nhưng Mẹ đã sai rồi của Michel Bussi, thông qua nhân vật “mẹ” đã cho một hướng giải quyết táo bạo và liều lĩnh như ván cược, “xé đi trang giấy đã bị gạch xóa lem nhem và bắt đầu viết lại cuộc đời thằng bé trên một cuốn vở trắng tinh”, xoá bỏ chấn thương tâm lý ở trẻ nhi mặc cho rủi ro “bóng ma” có thể ám ảnh đứa trẻ và thiết lập một ký ức mới tinh. Tất nhiên cách làm này chỉ có khả năng thành công với trẻ dưới 60 tháng tuổi, nhưng cũng là một cách tư duy: thực tế phũ phàng, hãy thiết lập một thực tế song song, tận dụng cách đánh lừa bộ não để tiếp tục sống, kéo giãn vùng giảm chấn để bảo vệ tâm trí mình Người đọc tinh ý sẽ sớm mường tượng tương đối đầy đủ về bộ khung của câu chuyện này, không quá bất ngờ như Hoa súng đen, nhưng chỉ cần hơn 20 trang đầu sẽ hài lòng thầm nhủ: Michel Bussi, đúng là Michel Bussi, luôn luôn chặt chẽ và lôi cuốn. Với riêng tôi, ngay từ đầu tôi chỉ chú tâm vào nhân vật “mẹ” của Malone, trên đời này làm gì có ai nguy hiểm bằng một phụ nữ đẹp khi cô ta ta ý thức được vẻ đẹp ấy, tận dụng và phân phối nó :’). Không nhé, không có đâu :)) Truyện cổ tích Gouti kể hay tuyệt ❤

6.5.18

sẹo

Tha thứ sẽ chỉ đến khi sai lầm, tội lỗi được thẳng thắn nhìn nhận, đặc biệt là tha thứ cho chính mình. Điều tiên quyết, tha thứ cho ta hay cho kẻ khác thì cũng có ích và quan trọng với chính ta hơn là với kẻ khác. Quá trình đi sâu vào tội lỗi của ta cũng đồng thời là quá trình ta tự hiểu rõ về mình. Không chịu nhìn nhận thẳng thắn cũng đồng thời đóng sập cánh cửa tha thứ cho mình, là hành vi ngược đãi, chối bỏ và chán ghét bản thân. Điều làm cho ta trở nên độc ác đôi khi không phải do sự độc ác của kẻ khác dẫn lối cho ta mà bắt nguồn từ sự chán ghét của ta với chính bản thân mình Một vết sẹo nhỏ trên môi cậu bé làm cậu thành “thằng sứt môi” Một vào con tem con con mà cậu bé đã lấy cắp của bạn mình nhưng nhất mực che giấu sự thật làm nên vết sẹo thứ hai “thằng ăn cắp” Câu chuyện rất vừa vặn Vết sẹo viết về nỗi đau, cô đơn, sự chán ghét chính mình, và tất nhiên đây là câu chuyện tuyệt đẹp về sự yêu thương nữa; sự thật là gì :) Chúa là ai nếu không phải là người trao yêu thương, tình yêu thương giữa những con người với nhau, chỉ có điều ấy mới làm nên sức mạnh, phép lạ diệu kỳ. Yêu thương, cái đẹp, hạnh phúc có khác nhau ư :) P/s: mua sách vì lời viết của chủ cũ đầu sách: Mẹ mua cho các con 2/9/2001